Rate this post

Kí hiệu hoa sen đá bởi đó là loài hoa mẹ tôi yêu thích nhất . Hoa trong vườn luôn nở bởi mẹ tôi thích hoa, mẹ và bố tôi sẽ thường cùng nhau trồng những loài thích hợp với mùa sau sân sau, khi thời tiết thay đổi bố tôi sẽ cho người làm đủ mọi cách để nó luôn nở trong vườn kính . Bệnh viện mini đó như lời chú Thiên Vũ nói cũng là vì mẹ . Ngày ấy tôi chẳng thể hiểu vì sao bố tôi lại nuông chiều và dung túng mẹ như vậy mãi cho đến sau này khi lớn lên tôi biết được tất cả những điều đó là yêu.

Vì yêu mà cả cuộc đời bố tôi chưa từng để mắt tới bất kì một người phụ nữ khác ngoài mẹ tôi . Là một người đàn ông giàu có và quyền lực, có vẻ ngoài không ít người phụ nữ khác dù biết bố tôi có gia đình nhưng vẫn không ngần ngại mà quyến rũ bố tôi nhưng kết quả muôn thuở không đổi, cái kết của họ luôn thảm hại . Từ đó dần dần không ai dám bạo gan làm điều đó nữa, mẹ tôi cũng trở thành ước mơ hạnh phúc của bao người khác

Trước khi gặp được người con gái tôi yêu tôi không hiểu yêu là gì mà khiến bố tôi trở thành một con người cố chấp và kì lạ như vậy . Khi ra ngoài bố tôi là chúa sơn lâm nhưng khi về tới nhà bố lúc nào cũng chỉ là mèo con ve vẫy luôn bên cạnh mẹ tôi . Tôi từng nghĩ có phải bố đã yêu mẹ tôi tới phát điên rồi không

Từ lớn đến bé chưa từng một lần tôi thấy bố lớn tiếng với mẹ, bố luôn dỗ ngọt mẹ như một đứa trẻ . Bố chỉ để màu hồng xuất hiện trong thế giới của mẹ còn mảng đen kia luôn tự mình đối mặt và xử lí nó . Có lần bố nói với tôi rằng

– Cô ấy là người bố yêu, cô ấy đã từng không có tuổi thơ từ nay đến hết quãng đời về sau bố sẽ cho cô ấy tuổi thơ, những gì người khác có cô ấy cũng phải có những gì người khác không có cô ấy càng phải có

Đúng như lời của bố tôi cả cuộc đời của mẹ tôi luôn được bố bao bọc và bảo vệ, bố dành hết những điều rực rỡ, tươi đẹp của cuộc đời này cho mẹ . Nếu kẻ nào chỉ cần lên giọng lớn tiếng với mẹ tôi thì không khác nào giật râu hùm. Bố sẽ khiến kẻ đó đau đớn tận cùng, sống không bằng chết

Vào năm tôi tròn hai mươi tuổi, bố tôi đã giao toàn bộ tập đoàn và tổ chức cho tôi . Đó là điều mà bố tôi đã chờ rất lâu . Tôi được thừa hưởng sự thông minh của bố nên khi bố giao mọi việc lại cho tôi mà không hề do dự cũng có thể bố cũng chẳng thèm quan tâm đến điều nó mà chỉ mong chờ mau có thời gian rảnh để được cùng mẹ đi du lịch nhiều hơn

Và tất nhiên sau khi giao lại mọi việc của tập đoàn và tổ chức cho tôi bố tôi và mẹ tôi đã cùng nhau đi du lịch khắp năm châu . Hai người gần như một năm chẳng ở trong nước mấy lần trừ ngày lễ, ngày đặc biệt quan trọng mới

ghé về nước vài hôm rồi lại rời đi

Thời gian thấm thoát cứ trôi, chẳng có điều gì thắng lại thời gian, cuối cùng tuổi già cũng tới . Khi mẹ tôi ngoài sáu mươi sức khỏe không đủ để ngao du thiên hạ cùng bố tôi được nữa . Nhận ra điều ấy bố đã cùng mẹ trở về nước, đi dạo chơi trong nước, cùng nhau nấu ăn, cùng nhau trồng hoa, nuôi cá … ngày ngày hạnh phúc .

Khi mẹ ngoài bảy lăm mẹ ngày một yếu, sau một trận ốm mẹ gần như đã không thể dậy nổi . Bố tôi đã dọa chết khiếp không biết bao người bác sĩ vì mỗi lần mẹ tôi ho khan vài cái . Những ngày ấy bố vẫn luôn bên cạnh mẹ chẳng rời lấy một bước

Nhìn bố đẩy xe cùng mẹ ngắm hoa ngoài vườn tôi cảm thấy đau lòng, thời gian nhanh quá mọi thứ cứ như vừa mới hôm qua . Thời gian thay đổi, dường như tất cả đều thay đổi nhưng ở bất kì thời điểm nào, vẫn là nơi vườn hoa ấy hai người vẫn không hề thay đổi, tình cảm bố mẹ tôi vẫn vẹn nguyên như ban đâu

Vào một buổi sáng mùa xuân, ngày hôm ấy thời tiết rất đẹp sau bao thời gian nằm trên giường bệnh hôm ấy trời đẹp mẹ muốn ra ngoài ngắm cảnh

– Vĩnh, nay trời đẹp quá em muốn ra vườn ngắm hoa

– Đợi khi nào khỏe hơn anh sẽ cùng em đi tới bất kì nơi đâu

– Chồng à

Ban đầu bố lo bệnh tình của mẹ nhưng từ trước tới nay bố luôn phải đầu hàng chịu thua trước sự làm nũng của mẹ

Bố dìu mẹ ra vườn hoa, hoa trong vườn vẫn đẹp như vậy, dù bất kì vì điều gì nó sẽ luôn vì mẹ mà nở rộ xinh đẹp nhất . Ngày hôm ấy từ xa tôi thấy bố ôm mẹ hai người ngồi trên khu nghỉ mát không biết mẹ đã thì thầm trò chuyện

điều gì với bố nhiều lắm . Trên khuôn mặt bố tôi vẫn vậy ông luôn dành nụ cười dịu dàng nhất đời mình cho mẹ tôi

– Vĩnh này, em mệt quá em phải đi trước thôi, anh phải sống thật tốt đấy em sẽ luôn dõi theo anh . Em sẽ đợi anh ở thiên đường đấy

– Đừng nói linh tinh, sống tốt ? không có em anh sao sống được nói gì là sống tốt

– Chấp nhận thôi, đâu ai sống mãi nhưng mà … em có thể chắc chắn với anh rằng tình yêu của em là mãi mãi

Nói hết những lời ấy mẹ tôi đã qua đời, bà ra đi trong vòng tay bố tôi với nụ cười mãn nguyện

Khi ấy chắc bố đã đau lòng lắm, tôi biết trái tim bố đã đi theo mẹ rồi . Sau khi

tang lễ của mẹ : hoàn thành bố cũng không thể gắng gượng nổi nữa mà ra đi

Trước lúc ra đi bố tôi dường như đã không còn tỉnh táo . Ông thường tự nói chuyện lẩm bẩm một mình, cười một mình . Đã có nhiều bác sĩ tới khám nhưng đều bó tay, khi ấy dù thần tiên giáng trần cũng chẳng thể cứu được bổ tôi nữa . Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời bố tôi mới tỉnh táo ông nằm trên giường, giọng nói không còn uy nghiêm mà dịu dàng

– Một đời một kiếp nhất quyết không rời, ta đã hứa với cô ấy rồi có lẽ cô ấy đang đợi ta, ta phải đi đây không thể để cô ấy đợi lâu . Đời này được làm lại sống bên cô ấy thật hạnh phúc . Mẫn Mẫn đợi anh

Đó là lời trăn trối cuối cùng của bố tôi vào cuối đời

Đó cũng là câu chuyện tình yêu của bố mẹ tôi, một câu chuyện tình có thực tuyệt vời

~ Hoàn ~