Sau Khi Trở Về Từ Trò Chơi Vô Hạn

Rate this post

Giang Vu Tận không thể rời đi. Trước khi cậu bước đến thang máy, cánh cửa đóng lại lần nửa mở ra, người đàn ông cao lớn đứng ngay cửa nhìn cậu.

“…”

Cứ như thế, cánh cửa một lần nữa đóng lại, Giang Vu Tận và Từ Đồng Quy cùng nhau ngồi lên sô pha, đối phương hôm nay không có mặc đồng phục chiến đấu, chỉ mặc quần áo thường ngày, vì thế thiếu đi hai phần cảm giác áp bách.

“Là như thế này.”

Giang Vu Tận ý đồ muốn tổ chức lại ngôn ngữ, nói: “Tôi thật ra là ba của anh.”

Sau khi nói xong cậu lén nhìn vào mắt Từ Đồng Quy, cũng rất cẩn thận lại mười phần to gan lớn mật.

“…”

Rất tốt, đối phương xem ra cũng không mấy tin tưởng.

“Là như thế này,” Biểu cảm của Giang Vu Tận hơi nghiêm túc lên một chút, nói: “Đây là nhà tôi, còn anh là khách thuê của tôi.”

Đây còn nhân tiện giải thích vì sao người này lại có thể mở cửa, cậu dường như cũng rất tán thành lời nói của mình, còn gật gật đầu.

Từ Đồng Quy nhìn về phía cậu: “Cho nên bạn trai là giả.”

“Sửa lại một chút, là bạn trai cũ.” Giang Vu Tận nói: “Đúng vậy không sai, là giả.”

Sau khi nói xong cậu dừng một chút, kinh ngạc nói: “Anh tin là thật à?”

Từ Đồng Quy không nói chuyện.

Giang Vu Tận nhìn vào mắt anh, miệng lại bắt đầu nói: “Mặc dù không biết vì cái gì mà anh dường như đã quên rất nhiều chuyện, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở anh, lúc trước anh ở chỗ thuê này nhiều năm, lâu lâu lại tới đây một chút, hơn nữa còn chưa đưa tiền thuê nhà.”

“Căn cứ vào tình hình lạm phát cùng giá thị trường biến động, tôi tính một chút khoảng —“

Cậu lấy ra di động mở ứng dụng tính toán, bắt đầu tạch tạch đánh số, lát sau đem màn hình đưa đến trước mặt Từ Đồng Quy, nói: “Chắc khoảng cỡ nhiêu đây.”

Lúc cậu chuẩn bị tính lại con số này lần nữa, có tiếng gõ cửa vang lên.

Có người từ ngoài cửa nói: “Tôi tới kiểm tu.”

Giang Vu Tận đứng dậy chuẩn bị mở cửa, Từ Đồng Quy đã duỗi tay ngăn cậu lại, sau đó tiến lên mở cửa.

Thăm dò từ phía sau lưng Từ Đồng Quy, Giang Vu Tận nhìn thấy ngoài cửa có một người mặc đồ lao động màu xanh lam, đi kèm là mũ cùng màu, mặt cười cười, nhưng dường như khóe miệng có chút không phối hợp, còn hơi hơi run rẩy một chút.

Từ Đồng Quy quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, hỏi: “Hôm nay có người tới kiểm tu?”

Giang Vu Tận gật đầu, cảm thấy có chút ê răng.

Nếu không phải vì việc này, cậu cũng không rảnh rỗi đến mức tốn nửa buổi sáng mà chạy đến đây.

Từ Đồng Quy gật đầu, cúi đầu cầm lấy điện thoại di dộng nhấn hai lần sau đó liền né người ra.

Nhân viên kiểm tu vào nhà tiến hành kiểm tra bếp gas, hỏi nơi đặt phòng bếp.

Ở đây chỉ có mình Giang Vu Tận biết phòng bếp ở đâu, thế nên cậu dẫn đường, Từ Đồng Quy cũng đi theo bên cạnh.

Nơi này rất hiển nhiên đã không có người ở từ lâu, kệ tủ trên bếp đều phát ra chút mùi hôi, bếp gas cũng đã đóng từ sớm.

Thời điểm nhân viên kiểm tu kiểm tra bếp gas, Từ Đồng Quy nhìn về phía Giang Vu Tận, ý bảo cùng ra khỏi phòng bếp.

Bước ra khỏi phòng bếp, hai người đi đến một phòng cách xa phòng bếp.

Nơi này là phòng sách, kệ sách còn bày biện không ít sách, trên thành cửa sổ có hoa, nhưng đã héo tàn.

Sau khi đóng cửa lại, Từ Đồng Quy trực tiếp nói: “Người này có thể là tội phạm bỏ trốn, hiện tại còn chưa xác định chính xác thân phận, cậu nhớ giữ khoảng cách với hắn ta.”

Nơi đầu tiên không ổn là khóe miệng đối phương không chịu sự khống chế mà run rẩy. 022 che giấu chính mình bằng năng lực giả dạng người khác, lúc rạng sáng lừa một cai ngục tiến vào trong nhà giam sau khi đem người giết chết lại nhét vào trong chăn, còn chính mình thì ngụy trang thành cai ngục quang minh chính đại trốn khỏi nhà giam.

Nhưng năng lực của 022 cũng có mặt khiếm khuyết, sau khi tiến hành giả dạng gương mặt sẽ đôi khi xuất hiện hiện tượng run rẩy mất kiểm soát, dùng đạo cụ đặc biệt có thể dễ dàng phân biệt được hình dạng ban đầu. Đạo cụ đặc thù lại có hạn, đa phần toàn dùng để theo dõi. Khuôn mặt thay đổi nhưng giọng nói vẫn vậy, bọn họ liền dùng phương pháp nguyên thủy nhất để tiến hành đối chiếu, mất chút thời gian nhưng độ chính xác đặc biệt cao.

Vừa rồi anh đã ghi lại giọng nói đối phương, chỉ cần người có chuyên môn tiến hành đối chiếu liền biết đối phương có vấn đề hay không.

Nhìn người giống như đang nghiêm túc lắng nghe trước mặt, Từ Đồng Quy lại lần nữa nhấn mạnh: “Không được quá thân cận với hắn.”

Giang Vu Tận gật đầu: “Được được được.”

Chỉ có thể nói Từ Đồng Quy lo lắng cũng không phải không có lý do.

Lần nữa quay về phòng bếp, Giang Vu Tận trước tiên quét mắt nhìn quanh phòng bếp, lúc sau liền tò mò tới gần người đang ngồi xổm trên mặt đất mà mân mê công cụ.

Hắn ta nhìn qua khá chuyên nghiệp, nhưng đối với thùng dụng cụ của chính mình dường như không quá quen thuộc, lục tìm bên trong một hồi nhưng cái cần tìm vẫn tìm không ra.

Cũng có thể hắn ta không hẳn muốn tìm đồ nhưng ngoài trừ tìm đồ, hắn không có việc khác để làm.

Hắn ta đang tìm bên này, Giang Vu Tận từ phía sau tới gần, sau đó ngồi xổm kế bên hắn, nghiêng đầu xem kĩ mặt hắn thật lâu.

“…”

Động tác nhân viên kiểm tu lập tức chậm lại. Lúc hắn rốt cuộc sắp không nhịn được, người ngồi xổm một bên cuối cùng cũng thu lại tầm mắt, còn duỗi tay vỗ vỗ mặt hắn, nghiêm túc nói: “Gương mặt này của anh hơi già.”

Nhân viên kiểm tu: “…”

Từ Đồng Quy: “…”

Cả phòng bếp liền chìm vào im lặng, một âm thanh vang lên, Từ Đồng Quy cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua.

Ngay trong một cái liếc mắt này, nhân viên ban đầu còn đang tìm kiếm dụng cụ bỗng lấy con dao gọt hoa quả ở phía dưới hộp dụng cụ, duỗi tay tới một bên cổ Giang Vu Tận, mũi dao nhắm ngay trên động mắt, đôi mắt nhìn về phía Từ Đồng Quy, nói:

“Anh đã biết tôi là ai nhỉ.”

Lúc còn ở phía dưới lầu hắn bắt gặp người này đang gõ cửa mấy hộ gia đình hỏi chuyện, đã biết đối phương là người của đội Điều tra.

Hắn cũng không ngờ tùy tiện tìm một nhà muốn trốn một chút, người này lại ở bên trong.

Giữa chừng rời đi chắc chắn sẽ bị phát hiện, hắn ban đầu tính làm bộ kiểm tra một chút rồi rời đi, không ngờ vẫn bị đối phương phát hiện.

Phát hiện không thể dễ dàng rời đi giống như tưởng tượng, may mắn thay ở hiện trường còn có thêm một người.

Lần thứ ba làm con tin, công dân họ Giang cũng không ngoài dự đoán chút nào.

Rốt cuộc nơi này vẫn xem như nhà của mình, trong phòng bếp thiếu con dao cũng còn có thể phát hiện.

Cậu quay đầu nhìn về phía người đang cầm dao trong tay, mí mắt gục xuống lại nâng lên, ngoài dự đoán không những không lùi mà còn trực tiếp tới gần, cách một khoảng cách không gần cũng không xa mà nói nhỏ bên tai đối phương:

“Anh muốn giữ mạng tôi không ý kiến nhưng nếu con dao bị bẩn anh chắc chắn sẽ chết ở đây.”

Khi cậu nói chuyện thái vẫn y đúc ban nãy, chính là thiếu chút ý cười, thái độ cũng không nặng nề, lại làm người ta không rét mà run.

Dao gọt hoa quả cuối cùng vẫn không bị làm bẩn.

022 đối với Từ Quy Đồng vẫn là không đủ đặt vào tầm mắt, cho dù trong tay có thêm con tin nhưng gần như vô dụng, sau một màn hoa mắt, cổ lại truyền đến một trận đau nhức, sau lưng là cạnh tủ, da thịt gần như là bị đâm thành một lỗ.

Một chân đem người đá văng, Từ Đồng Quy hơi ngồi xổm xuống, lấy ra còng tay đặt biệt còng chặt lại tay đối phương, giơ tay rũ mắt xem đồng hồ:

“6 ngày 10 giờ 56 phút, bắt được 022.”

Giang Vu Tận bên kia cầm lấy con dao gọt hoa quả tiện tay lau khô một lượt sau đó lại trả về chỗ cũ.

Nhiệm vụ đã hoàn thành, Từ Đồng Quy không còn lý do gì để ở lại chỗ này, sau khi thông báo cho những người khác liền mang theo 022 đi về phía cửa.

Đi đến một góc tối, tầm mắt anh hơi liếc qua, đột nhiên nhìn thấy một khung ảnh ở một góc trong tủ, bước chân dừng lại một nhịp.

Anh hơi tạm dừng, lúc sau lại duỗi tay ra.

“Anh.”

Một khắc trước khi tay sắp chạm vào khung ảnh, một cái tay tái nhợt nhanh chóng đè lại khung ảnh.

Giang Vu Tận như không có gì ấn khung ảnh vào đến sát mép tủ, trước khi anh đi liền nhắc tới sự việc xảy ra ở trang viên tối qua, nói:

“Người của bộ phận thẩm vấn vất vả rồi, nhớ giúp tôi thúc giục, thúc giục tiền lương.”

Quản lí trang viên cũng bị mang đi thẩm vấn nhưng dù như thế thì tiền lương của cậu vẫn phải trả.

Nhắc tới tiền, Giang Vu Tận dường như lại nhớ tới cái gì, lại nhắc nhở: “Đừng quên tiền thuê nhà nha.”

Trên mặt cậu tươi cười, lại rất khó nhận ra cậu có ý gì.

Lại như vậy.

Từ Đồng Quy thu lại tầm mắt, mang theo 022 rời đi.

Buổi sáng cùng ngày, người của cục cảnh sát ở tiểu khu Hoa Dương tìm được nhân viên kiểm tu bị bỏ lại ở nhà kho cùng đồng phục cai ngục. Nhân viên kiểm tu đã bị người ta dứt khoác treo cổ, không còn hơi thở.

Từ Đồng Quy đem 022 về cục Điều tra giao cho người tiếp nhận công việc tiếp theo, sau khi đem sự việc xử lí rồi trở về, lúc đi ngang qua một đơn vị, trên cửa văn phòng có treo hàng chữ viết tay [Tổ Phá án Chuyên nghiệp A060].

Anh nhớ rõ bộ phận phụ trách dị chủng ở trang viên ngày hôm qua có số hiệu [A060].

Nhớ tới lời nhắc của Giang Vu Tận trước khi ra cửa vào buổi sáng, anh dừng lại bước chân, đứng ở cửa một lát, cuối cùng quyết định gõ cửa, sau khi cửa mở trùng hợp người anh thấy lại là Triệu Lưu.

Lúc bị đội trưởng kêu tới văn phòng, Triệu Lưu trong đầu không ngừng tưởng tượng bản thân có thể sẽ bị mắng.

Trước khi Từ Đồng Quy mở miệng, cậu ta khẩn trương đến mức trái tim đập liên hồi. Sau khi đối phương mở miệng:

“… Phụt.”

Nỗ lực kìm nén cảm giác muốn cười đảm bảo đem việc phát tiền lương nói lại, lúc đưa tiễn cậu ta nhìn thấy đội trưởng vẫn như cũ, rất bình ổn cũng rất tàn khốc.

Đội trưởng Từ sau khi rời văn phòng vừa vặn gặp được Từ Cao đã trở thành cu li đang ôm một đống tài liệu cùng Hồ Lịch mặc áo sơ mi bông nhìn qua nhẹ nhang thư thái.

Mặc kệ vẻ mặt nhìn qua là thấy đau khổ, sau Từ Cao nhìn thấy anh đôi mắt vẫn sáng lên, nháy mắt liền nhớ tới hình ảnh từ pha lê vẫn luôn muốn nói mà chưa có cơ hội, cậu ta nhắc tới, lại nhìn về phía Hồ Lịch bên cạnh.

Hồ Lịch mặc áo sơ mi bông liền chuyển sang trạng thái thất nghiệp, lúc Từ Cao nhìn về phía mình, anh ta đã bắt đầu suy nghĩ hôm nay nên ăn trưa ở đâu, sau khi nghe đối phương nói liền tùy ý xua tay.

“Mảnh nhỏ đó bị hư hại quá nghiêm trọng, sau khi dùng một lần liền không xem được nữa rồi.”

Không chia sẻ được, Từ Cao chỉ có thể gật đầu tiếc nuối, trong tay ôm một đống tài liệu đi về văn phòng phía trước.

Cậu ta mới đi một nửa thì bị gọi lại, vừa quay đầu, nhìn thấy đội trưởng của mình lấy điện thoại ra đi tới.

“…”

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, đem thông tin liên hệ của Giang Vu Tận đưa cho đối phương, Từ Cao lại ôm một đống tài liệu rời đi, lúc rời đi cứ như ở trên mây, cả người đều muốn lơ lửng.

Cậu ta nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra đội trưởng trước giờ trầm ổn không bao giờ tìm người giao lưu kết bạn hiện tại đang nghĩ cái gì trong đầu.

Sự thật chứng minh, Đội trưởng Từ là người thuộc phái hành động rồi mới thông báo.

Chờ đến khi nhân viên kiểm tu khác đến kiểm tra gas xong, Giang Vu Tận cưỡi xe điện về nhà, vừa về đến nhà liền nằm thẳng xuống, cầm lấy điện thoại lên nhìn, liếc mắt một cái thì nhìn thấy một thông báo xin kết bạn, ghi chú ngay ngắn viết ba chữ Từ Đồng Quy, hình đại diện là hình nền ban đầu phần mềm trang bị.

Nhướng mày đứng dậy, từ tủ lạnh trong phòng bếp lấy một lon bia mở ra, Giang Vu Tận nhấn đồng ý.

Học sinh trung học cuối tuần hiếm thấy ở nhà đứng một bên làm cơm trua, nhìn thấy cậu sau khi trở về liền bắt đầu uống bia thì cau mày, nói: “Đợi một tí, sắp ăn cơm rồi.”

Giang Vu Tận một bên đem bia nhấp vài ngụm một bên mơ hồ mà trả lời.

Kết bạn thành công, một số tiền liền được chuyển khoản qua đây.

Giang Vu Tận một bên ăn cơm một bên mắt lại nhìn điện thoại. Cậu hoàn toàn không nhớ rõ con số hôm nay mình tính bậy là bao nhiêu, nhưng lại có cảm giác ngang ngửa với số tiền đối phương chuyển khoản.

Cậu tiện tay bấm nhận một lượt, người này nhớ cũng rất kỹ, quả đúng là cho không.

“Cảnh tử à,” Giang Vu Tận giương mắt nhìn về phía học sinh trung học yên tĩnh ngồi ăn cơm phía đối diện, lời nói hết sức thấm thía, “Sau này mọi việc đều cần nhìn bằng con mắt sâu rộng, để tránh bị người xấu lừa.”

Cậu nói: “Mà quan trọng nhà chúng ta cũng không có tiền để bị lừa.”

Trần Cảnh: “…”

Trần Cảnh: “Vâng.”

Một bữa cơm chỉ có chai bia nhỏ lại vui vẻ ngoài ý muốn.

Học sinh trung học ban đầu tới đây còn chưa quen đã trở thành đầu bếp thuần thục nấu cơm nhà, sự tiến bộ thật đáng mừng.

Một ngày hiếm thấy khi cả hai người đều ở nhà.

Sáng sớm hôm sau, Trần Cảnh nói đã cùng bạn bè hẹn trước đi ra ngoài, Giang Vu Tận thì ngủ đến tận giữa trưa, chạy xuống dưới lầu cùng ông chủ tiệm cắt tóc tám nhảm nhân tiện ăn ké.

Tin tức ngày hôm qua 022 chạy trốn lại bị bắt về đã xuất hiện trên bản tin. Người này dùng năng lực che giấu chạy nửa ngày đã bị bắt về hơn nửa còn ăn không ít khổ, hiện tại khuôn mặt còn đều bị cả nước biết được, quả thật là làm rạng danh dòng họ.

Tin tức này ngoài trừ thông báo cho dân chúng biết được sự thật, còn càng giống như đang âm thầm cảnh cáo người nào.

Sau khi trò chơi sụp đổ, thứ nguy hiểm từ đó trở về không chỉ là dị chủng mà còn có người chơi bên trong. Giống như 022 là thuộc về tội phạm thích hoạt động đơn lẻ, nói quá lên một chút, còn có kẻ yêu thích hoạt động cùng đoàn đội, bọn họ mà phối hợp với nhau, như thế càng khó xử lí.

Trong tiệm có khách, là hai bà cô, cũng cùng xem TV, sau khi xem xong liền nhíu mày: “Sao lại có nhiều người nguy hiểm như vậy.”

Giang Vu Tận cũng gật đầu: “Đúng vậy.”

Ông chủ tiệm cắt tóc ở một bên không nói lời nào.

Một bà cô nói: “May mắn từ chỗ này không có ai trở về từ nơi đó, nếu không mỗi ngày chắc đều sẽ lo lắng muốn chết.”

Giang Vu Tận cũng đồng tình: “Đúng vậy, những người này thật quá đáng sợ!”

Người này yên lặng không một tiếng động đem mình hòa vào hàng ngũ người thường.

Ông chủ tiệm cắt tóc từ sườn mắt nhìn thấy cậu, biểu tình quái dị lại mang theo chút ghét bỏ.