Chương 36: Ngọn hải đăng (1)
Edit:〆Lâm Hạ Linhヤ
Vừa uống cốc nước, đột nhiên lliền ho như này, Từ Cao trước tiên đem ánh mắt nghi ngờ đặt lên cấp trên của mình, hỏi: “Đội trưởng Từ, anh có cho gì vào nước không vậy?”
Anh ta thật sự dám hỏi nhưng đội trưởng Từ lại chậm chạp không trả lời câu hỏi này.
Sau một lúc ho khan, người dân Giang uống thêm hai hớt nước, đại não nhanh chóng chuyển động.
— không chạy nổi, thế nên cậu lựa chọn tiếp tục im lặng.
Từ Cao ở bên cạnh hỏi: “Đội trưởng Từ, anh có muốn ngồi ăn cùng chúng tôi không?”
Đội trưởng Từ không ngồi ăn cùng, nói trong phòng làm việc của hắn có thuốc cảm, thế nên quay về lấy.
Từ Cao sáp lại gần Giang còn đang đeo khẩu trang, nói: “Không ngờ hóa ra đội trưởng Từ lại nhiệt tình như vậy.”
Giang Vu Tận gật đầu: “Chắc thế.”
Bàn làm việc của đội trưởng Từ nhiệt tình trong văn phòng đương nhiên không có thuốc cảm nhưng Hồ Lịch thì có, là chuẩn bị cho các đồng nghiệp nữ khác trong văn phòng, hắn xin đối phương hai gói thuốc liền ra khỏi văn phòng.
Vào giữa trưa, Giang Vu Tận ấm lòng uống hết thuốc cảm.
Nơi này hôm nay không hợp ở lâu, sau khi uống thuốc cậu lễ phép cảm ơn, quay người liền leo lên xe điện.
Nhưng còn chưa kịp khởi động xe, Từ Cao lại lo cậu lái xe mệt, Từ Đồng Quy rũ mắt nhìn đồng hồ, nói: “Thời gian nghỉ trưa còn sớm, để anh đưa em về.”
Dưới cái nhìn chăm chú của Từ Cao, Giang Vu Tận ngồi lên xe về nhà.
Sau khi thắt dây an toàn, cả người cậu trượt xuống, tìm tư thế thoải mái trên ghế phụ. Từ Đồng Quy hỏi cậu nhà ở đâu thế nên cậu cho hắn một cái địa chỉ.
Chiếc xe nhẹ nhàng khởi động, đi hướng về phía đường lớn.
Người này ngày thường đánh người trông có vẻ rất tàn nhẫn, nhưng tay lái lại rất ổn định, không hề cảm thấy bị xóc nảy.
Giang Vu Tận dứt khoát mở Anipop lên, nhất thời trong xe chỉ còn lại âm thanh quái nhỏ biến mất.
Đi được nửa đường, đèn đỏ phía trước sáng đến tận 99 giây, người vẫn luôn nghiêm túc vùi đầu vào chơi Anipop cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn người đang cầm lái.
Ánh mắt chân thành tha thiết, vừa yếu ớt lại bất lực.
Từ Đồng Quy: “…”
Từ Đồng Quy cúi đầu lấy điện thoại mở Anipop, tặng cho bạn bè điểm thể lực.
Sau khi có được thể lực, nháy mắt người bên cạnh cười lên vài tiếng, sau đó lại lần nữa cuối đầu.
Đèn đỏ kết thúc, xe tiếp tục đi về phía trước, đi qua một con đường rợp bóng cây, người cúi đầu chơi Anipop dường như cảm nhận được điều gì đó, hơi ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện đã gần đến nhà, thế nên cậu nói muốn xuống xe.
Từ Đồng Quy nhìn cậu, nói: “Còn một đoạn nữa.”
“Tôi xuống xe tự đi được,” Giang Vu Tận nói, “Con trai tôi vẫn còn ở nhà, cậu ta mà nhìn thấy anh có khả năng sẽ tưởng cậu ta có cha dượng”.
“…”
Từ Đồng Quy còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lúc nghe thấy hai từ “cha dượng” liền khựng lại, đồng tử xám nhạt dường như hơi run lên.
Giang Vu Tận quả thật rất biết tận dụng thứ sẵn coa, dùng người ta như tài xế sau đó liền vỗ mông rời đi, tháo dây an toàn xuống xe, đứng ngoài cửa vẫy vẫy tay, rồi nhẹ nhàng rời đi.
Từ Đồng Quy dựa vào cửa sổ xe, quay đầu nhìn người đi dưới bóng cây loang lổ, dần biến mất khỏi tầm mắt, thật lâu sau mới thu lại ánh mắt.
Hắn quay xe theo đường cũ trở về Cục Điều tra Đặc biệt.
Những người khác trong văn phòng đã đi ăn trưa về, mỗi người một ly trà tụ lại một đống nói chuyện phiếm, Từ Cao vốn không thuộc về văn phòng này đã thành công trà trộn vào bên trong, hòa lẫn trong đám người.
Cho tới khi bọn họ kể về một người họ hàng của vị đồng nghiệp nào đó tái hôn, kết hôn với một người đàn ông đã ly hôn với vợ và có một đứa con, cô ấy trở thành mẹ kế của đứa nhỏ, đứa nhỏ đang ở tuổi vị thành niên, rất nổi loạn, nhất quyết không chịu chấp nhận cô ấy, ngày nào trong nhà cũng gà bay chó sủa.
Từ Đồng Quy vốn dĩ chưa bao giờ nghe những chuyện bát quát này, nhưng lần này hắn lại về chỗ ngồi, im lặng ngồi lắng nghe toàn bộ sự việc.
Khi câu chuyện kết thúc, có người kết luận: “Làm mẹ kế hay cha dượng đều phải chịu khổ một chút.”
“Làm cha dượng, mẹ kế cũng thật quá khó khăn.”
Những người còn lại thở dài, từ từ uống một ngụm nước.
Từ Đồng Quy liếc nhìn con ngỗng lớn cạnh bàn làm việc, ánh mắt đối diện với ngỗng Đại Bạch.
Giang Vu Tận về đến nhà, cởi áo khoác ngoài, một thân đồ ngủ liền trực tiếp nằm trên giường, vui vẻ nằm trên giường chơi Anipop.
Trần Cảnh đeo cặp sách với đồ đạc đã được thu gọn lên trước khi cậu trở về, trước tiên cậu ta nhìn người đang nằm trên giường, sau khi chào hỏi liền ra cửa.
Cậu ta hẹn với Tiểu Bàn và Trương Hân gặp nhau tại một phòng riêng ở quán cà phê cậu ta thường lui tới.
Ban đầu Tiểu Bàn dự đoán phải mất tận mấy ngày mới bẻ được mật khẩu USB, nhưng cuối cùng cậu ta đã dành hẳn hai ngày để bẻ mật khẩu, xem qua đại khái nội dung bên trong, tìm ra một vài điểm có vẻ quan trọng, sau đó gom chúng vào một chỗ.
“Bởi vì là bản sao tạm thời, cho nên một số thông tin tạm thời không có ở đây, sau này vẫn cần nghĩ cách lấy được đầy đủ,” Tiểu Bàn quay máy tính sang, nói: “Nhưng đọc qua cái này có lẽ có thể biết Linh muốn làm gì.”
Thông qua bộ dạng phòng thí nghiệm lúc ấy cùng với các tư liệu khác trên USB, rất rõ ràng Linh muốn tạo ra một nơi liên kết đặc biệt giữa con người và dị chủng, mục tiêu cuối cùng là khiến hai bên có thể tự do chuyển đổi, cũng tức là biến đổi con người, hoặc là biến đổi dị chủng. Chủ nhân ban đầu của chiếc USB này, cũng chính là nhân viên nghiên cứu bị họ đánh bất tỉnh, có nhiệm vụ làm cho tế bào của con người và tế bào dị chủng thích ứng với nhau, thay đổi khả năng đào thải, khiến cả hai bên có thể thích nghi một cách bình thường.
Thí nghiệm đã được tiến hành rất lâu, thậm chí họ đã bắt đầu thử nghiệm trên cơ thể con người. Tổng cộng đã thực hiện chín lần, trong đó có sáu lần thất bại, đối tượng thí nghiệm trực tiếp tử vong ngay tại chỗ, có hai trường hợp thành công tồn tại, nhưng không lâu sau tâm trí bị thoái hóa, nói năng không rõ ràng, cuối cùng mất đi năng lực bình thường của con người, hoàn toàn biến thành nửa người nửa quái vật dị chủng, bị giam vào phòng giam chuyên dụng. Buổi sáng hôm sau khi nhân viên công tác đến đưa đồ ăn, phát hiện bọn họ đã tự đâm đầu vào tường, máu chảy lênh láng, thi thể cứng đờ.
Cuối cùng chỉ có một trường hợp thành công, chính là người đứng đầu căn cứ này, gã tự nguyện tham gia thí nghiệm, hơn nữa còn trở thành trường hợp thành công duy nhất, ít nhất mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường cho đến hô m camera ghi hình bị ngắt.
Nhưng hôm bọn họ lẻn vào, trong lúc hỗn loạn, bọn họ nghe thấy có người nói rằng chi bộ trưởng đã chết, nguyên nhân cái chết có nhiều cách nói khác nhau, có loại nói rằng chi bộ trưởng bị người bên ngoài lẻn vào giết chết, có loại khác lại nói chính bộ phận phi nhân loại chi bộ trưởng phát triển đột ngột, nó hấp thụ tất cả chất dinh dưỡng của vật chủ, cuối cùng tự khiến vật chủ tử vong.
Nhân viên nghiên cứu đã tổng hợp từ các thí nghiệm được tiến hành trước đó, còn lục lại các loại tài liệu kỳ quái được tổ chức cung cấp, cuối cùng dừng lại trên tư liệu về máu Nhân Ngư.
Máu Nhân Ngư có một chất đặc biệt có thể khiến tế bào giữa người và dị chủng hoàn hảo dung hợp lại với nhau, sẽ không xảy ra hiện tượng bài xích lẫn nhau, tuy nhiên loại máu ấy không thể được tổng hợp bằng biện pháp nhân tạo, tổ chức cũng chỉ có chưa đầy nửa giọt, sau khi họ chiết xuất được loại chất đặc biệt đó khỏi máu Nhân Ngư thì nó đã hoàn toàn biến mất, việc cấp bách hiện giờ là tìm được máu Nhân Ngư.
Nhưng Nhân Ngư là một phần của trò chơi, chỉ tồn tại ở một vài phó bản đặc biệt, phó bản đặc biệt vốn đã rất hiếm thấy, hiện tại hệ thống trò chơi đã biến mất, Nhân Ngư còn tồn tại hay không đã là điều khó nói..
Tiểu Bàn nói: “Chúng ta vẫn còn thời gian.”
“Chắc không còn nhiều thời gian nữa đâu.”
Trương Hân vươn tay, xoay màn hình điện thoại hướng ra ngoài để cậu ta và Trần Cảnh có thể nhìn thấy.
Trên điện thoại đang mở ra một tin tức, vừa được đăng cách đây một giờ.
Vùng biển gần thành phố C thường xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, mặt biển bị bao phủ bởi lớp sương mù kỳ dị. Một số con thuyền đánh cá gần đó sau khi vào trong màn sương liền không trở về, cùng với đó là những ngư dân biến mất một cách bí ẩn. Có người đến sau khi đến gần màn sương nói, đã nhìn thấy trong màn sương mù có bóng của ngọn tháp cao cao.
Căn phòng rơi vào một mảng im lặng.
Nhân Ngư tồn tại trong một phó bản đặc biệt có tên là【Ngọn hải đăng】.
Lúc Giang Vu Tận về đến nhà đã là hơn giữa trưa, vốn dĩ ban đầu nằm trên giường, sau đó lại chuyển sang nằm trên sô pha, mãi đến khi trời tối hẳn, lúc này cậu mới nhận ra thời gian đã không còn sớm.
Học sinh trung học hôm nay ra ngoài vẫn chưa trở về, ăn tối cũng không có, nằm trên sô pha suy nghĩ một lúc, lát sau cậu mặc áo khoác tiện tay đeo thêm khẩu trang rồi đi ra ngoài, đưa ra quyết định quan trọng, đến nhà ông chủ tiệm cắt tóc tầng dưới để ăn ké.
Vừa xuống tầng liền tình cờ bắt gặp ông chủ tiệm cắt tóc đang nấu ăn nên Giang Vu Tận trực tiếp phá cửa đi vào, thập phần tự nhiên nhắc người ta làm hai phần.
Ông chủ tiệm cắt tóc quay lại nhìn cậu, lời từ chối còn chưa kịp nói, đập vào mắt đã thấy chiếc khẩu trang trên mặt cùng đôi mắt đỏ hoe, thế nên hỏi: “Đây bị làm sao vậy?”
Giang Vu Tận dụi dụi đôi mắt đang rũ xuống nói: “Tối qua ngủ không đắp chăn, bị cảm.”
“Đánh rắm*.” Ông chủ tiệm cắt tóc dùng mu bàn tay chạm vào trán cậu để đo nhiệt độ, nói, “Hay là để tôi tắt bếp, trực tiếp dùng cái đầu này của cậu nấu ăn nhé, nói không chừng còn nấu ngon hơn.”
*放屁: có thể xem như một câu chửi bậy bên Trung, trường hợp này dịch thân thương là xạo ch* í:))))
Cảm lạnh thật sự có thể gây ra cảm mạo*, nhưng chắc chắn không phải nguyên nhân bị sốt. Ông chủ hoàn toàn không tin vào lời nói nhảm của người trước mặt, hỏi: “Chiều nay cậu làm cái gì rồi?”
*Từ này đồng nghĩa với từ ‘cảm lạnh’, được dùng để tránh lặp từ.
Giang Vu Tận đặt tay lên ngực tự hỏi, cho rằng mình chẳng làm gì cả, bào chữa nói: “Tôi cũng chỉ uống một hai chai bia lạnh thôi”.
“…”
Thế nên cậu được hưởng trọn một cú vào đầu, khiến cái đầu vốn đã choáng váng của cậu càng tệ hơn.
Nếu tiếp tục ở trong bếp có nguy cơ lại gặp một đống nguy hiểm, Giang Vu Tận liền rời khỏi bếp, chạy sang phòng khách cách vách để ngồi, tiện tay bật TV.
Bây giờ đúng lúc đang là thời gian phát lại bản tin buổi tối, cậu thoát khỏi Anipop vừa định mở lại, tập trung xem TV.
“Ở vùng biển gần Thành phố C xuất hiện màn sương mù không rõ nguồn gốc, tính từ ngày 12 đến nay, đã có 13 ngư dân mất tích sau khi đưa tàu đánh cá vào sương mù. Đến nay hiện vẫn chưa rõ tung tích.”
Âm thanh trên TV vang đến tận trong bếp, ông chủ tiệm cắt tóc cũng nhìn sang.
Trên màn hình TV có một bức hình, có thể thấy rõ ràng có một màn sương mù xám xịt phủ lên mặt biển cùng bầu trời vốn trong xanh, rõ ràng là một bức ảnh tĩnh, nhưng lại có thể cảm nhận được sự kích động kì lạ.
Ông chủ tiệm cắt tóc cúi đầu nhìn về phía người ngồi trên sô pha, nói: “Ngọn hải đăng.”
Giang Vu Tận gật đầu.
Ông chủ tiệm cắt tóc thu lại ánh mắt, trước khi quay lại phòng bếp nói một câu: “Thành phố C cũng khá gần đây.”
Học sinh trung học hôm nay vẫn chưa về.
Giang Vu Tận hơi nhướng mày, nói “Không được”, lấy điện thoại di động ra gọi vào một dãy số.
Điện thoại vang lên một hồi, cuối cùng trước lúc tự động cúp mới kết nối được, đầu bên kia truyền đến giọng nói của học sinh trung học, Giang Vu Tận hỏi: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Bên kia nói gì đó, cậu lại hỏi khi nào trở về. Trong phòng ngoài trừ tiếng bếp ga truyền từ phòng bếp, cũng chỉ còn âm thành nói chuyện loáng thoáng bên này.
Lúc người ngồi trên sô pha cúp điện thoại, ông chủ Nguyên hỏi: “Cậu ta nói như nào.?”
“Cậu ta nói cậu ta đang ở thư viện học với bạn bè, tối nay không về mà sẽ đi sang nhà bạn học.”
Giang Vu Tận cất điện thoại đứng dậy, nói: “Nhưng trong thư viện phía bên kia lại có tiếng sóng.”
Thư viện có sóng biển không phải là nơi mà học sinh trung học có thể đến bây giờ.
Giang Vu Tận thong thả tói lại gần, sau đó duỗi tay vỗ vào vai ông chủ tiệm cắt tóc, nói:
“Lão Nguyên, chắc anh cũng không yên tâm để một bệnh nhân yếu ớt ban đêm chạy ra ngoài một mình nhỉ.”
Ông chủ tiệm cắt tóc: “…”
Ông chủ Nguyên muốn tìm một điếu thuốc.
Ông chủ Nguyên dùng kinh nghiệm của mình chứng minh, rất ít xe chạy trên cao tốc từ thành phố A đến thành phố C vào đêm khuya, con đường từ đầu đến cuối đều vắng tanh, chỉ là thi thoảng có xe tải lớn kéo hàng đi qua.
Anh cầm lấy vô lăng xe, người bên cạnh ngồi ở một bên, thậm chí còn chỉnh lại ghế tựa về phía sau, nhắm mắt ngủ ngon lành, hỏi tới chính là bị sốt thế nên cần được nghỉ ngơi.
Sau một tiếng rưỡi lái xe, chờ khi Giang Vu Tận mở mắt, đã nhìn thấy cách đó không xa mặt biển lóe lên ánh sáng lấp lánh dưới ánh trăng.
Buổi chiều sau khi thấy được tin tức, ba người Trần Cảnh liền xuất phát đến Thành phố C.
Lúc bọn họ đến bờ biển được nhắc đến trong tin tức thì vẫn còn khá sớm, ít nhất thì mặt trời vẫn còn trên trời. Bởi vì những việc đã xảy ra trước đó, dọc bờ biển đã được dựng lên một lớp rào chắn, cấm người ra vào. Tin tức về vụ tai nạn mọi người đều đã biết, thế nên cho dù không có rào chắn thì cũng không có ai dám bén mảng đến đây, ba người dễ dàng vượt qua rào chắn rồi đi đến bên bờ biển.
Đứng từ nơi này, bọn họ đã có thể nhìn thấy sương mù xám xịt lơ lửng trên mặt biển, những loài chim biển thường kiếm ăn gần đó cũng không thấy bóng dáng, chỉ còn nước biển theo thủy triều dâng lên rồi lại rút đi, cả thế giới dường như bước vào khu vực chết.
Họ phải tìm cách đến gần hơn với sương mù.
Trước đó đã xảy ra chuyện thế nên những ngư dân ở nơi này không thuê thuyền đánh cá nữa, còn tưởng bọn họ là người trẻ theo đuổi kích thích, tìm tới cảm giác mới lạ nên khuyên ba người không nên ra khơi chỉ vì sự tò mò. Nhưng chỉ cần có người muốn mua đương nhiên sẽ có người bán, gần đó có người cho thuê thuyền vượt biển, mặc kệ người thuê có phải ba đứa trẻ đang tuổi vị thành niên hay không, chỉ cần trả đủ tiền thì muốn dùng bao lâu cũng được. Hơn nữa bởi vì thuyền đi biển có khả năng không thể trở về, thế nên lại có thêm một khoản tiền cọc kếch xù được tính thêm vào.
Bọn họ ra khơi. Con thuyền lắc lư theo làn nước biển, cách màn sương mù dày đặc càng ngày càng gần, sóng biển càng thêm phần dữ dội, con thuyền khó khăn lắm mới đứng vững lại. Sương mù dày đặc lan đến bên cạnh, như thể đang chậm rãi di chuyển về phía họ, lặng lẽ không một tiếng động bao lấy toàn bộ con thuyền.
Hơi thở dường như mang theo mùi vị ướt át của biển cả, lúc ba người trên thuyền vừa ngước mắt lên, trước mặt họ xuất hiện một ngọn tháp cao chọc trời lúc ẩn lúc hiện trong màn sương.
Tầm nhìn vô thức mờ đi, không biết từ đâu trong làn sương truyền đến một âm thanh mơ hồ. Âm thanh rất kỳ lạ, giống như có thứ gì đó đang nhẹ nhàng cất tiếng, nhưng đó lại là âm thanh mà con người rõ ràng không thể tạo ra, âm thanh nhè nhẹ truyền từng đợt từng đợt vào não bộ, và toàn bộ cơ thể dường như bị kích thích khiến người ta trở hưng phấn mà chẳng có lí do.
Sớm đã nâng cao tinh thần cảnh giác, Trần Cảnh lập tức phản ứng khi có cảm giác thay đổi, để bản thân không nghe phải âm thanh đó, Trương Hân và Tiểu Bàn cũng một tay bịt tai, tay kia lại điên cuồng véo vào cánh tay.
Con thuyền lênh đênh trên mặt nước, tiếng ca quanh quẩn gần đó dần dần tăng lớn, sau khi đạt đến mức cực hạn lại dần dần giảm bớt, dần dần cách xa.
“Bụp —“
Đầu mạn thuyền truyền đến một âm thanh rất nhỏ, thân tàu nhẹ nhàng chuyển động theo mặt biển, không còn tiếp tục đi về phía trước.
Đã lên được đến bờ, ba người lần lượt rời thuyền, bước lên mặt đất mềm xốp lại có chút ướt át. Trần Cảnh hơi ngồi xổm xuống, nhìn kỹ dấu vết màu đen trên mặt đất, dường như chú ý tới thứ gì, vừa quay đầu, nhìn thấy nơi xa có thứ gì đó bước vào màn sương, ngay cả tiếng ca cũng đã đi xa.
“Trong sương mù có gì đó, cẩn thận một chút.” Cậu ta lần nữa đứng dậy, nói với hai người bên cạnh, “Trên mặt đất có dấu chân, có lẽ người của Linh đã tới.”
Có thể được phái tới nơi không biết độ nguy hiểm ra sao để nhận nhiệm vụ, xét về mặt nào đó chứng minh người lần này hẳn không dễ đối phó như những người trước đó.
Trương Hân cùng Tiểu Bàn gật đầu, cảnh giác nhìn xung quanh. Xung quanh sương mù bao phủ, tầm mắt không thể thấy rõ những thứ quá xa, nhưng vẫn có thể nhận ra nơi này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng.
Đi dọc bờ biển vào sâu bên trong, trong màn sương mù dày đặc xuất hiện những bóng đen của khối kiến trúc thật lớn.
Lúc tới gần khối kiến trúc, ánh sáng xuất hiện, nó dường như đang lư lửng.
Những ngọn lửa nhảy lách tách trên những vách tường gạch đen kì bí, đến gần nhìn kĩ, bọn họ lúc này mới phát hiện những đốm lửa đấy là ánh nến, dầu được đặt trong những cái đầu lâu trắng, chậm rãi bùng lên đốm lửa.
Đầu lâu rõ ràng không phải của con người, cũng rất khó nhìn ra đây là của loại sinh vật nào, bởi các góc cạnh bén nhọn của chúng.
Một bước tường màu đen kéo dài đến tận cuối đường, dùng mắt thường có thể thấy, con đường trước mặt là con đường duy nhất có thể đi.
Hơn phân nửa buổi tối, ông chủ tiệm cắt tóc cuối cùng cũng đưa Giang Vu Tận đến con đường gần bờ biển, mặc gió biển tùy ý phà vào mặt.
Giang Vu Tận mang khẩu trang, mái tóc vốn đã rối bù bị gió biển thổi bay tứ phía, mắt còn chưa kịp mở đã làm hai cái hắt hơi trong gió.
Nguyên Tam Thủy chỉ đứng cạnh xe hút thuốc, hoàn toàn không định giúp đỡ, tự mình lại đút hai tay vào túi áo đi một vòng quanh bờ biển, cuối cùng chọn một mục tiêu, gõ cửa một cửa hàng bên ngoài dán biển cho thuê tàu thuyền đi biển.
Cửa hàng có hai tầng, tầng một là mặt tiền của cửa hàng, tầng hai là nơi ở, không có ai trả lời anh ta vẫn tiếp tục gõ,
Cho đến cuối cùng, có lẽ không thể chịu đựng được nữa, trên lầu truyền đến một loạt tiếng bước chân xuống lầu, lát sau bước chân dần dần đến gần. Cửa mở ra, một người đàn ông cao gầy xuất hiện ở cửa, anh ta nhìn người đàn ông đeo khẩu trang với vẻ mặt như đang phát sốt, trên mặt hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn.
Trước khi anh ta kịp xổ một tràng những từ ngữ hoa mỹ, người có gương mặt hệt như phát sốt đã túm lấy cổ áo anh rồi lại lôi kéo anh ta một cách thô bạo, buộc anh phải lảo đảo về phía trước.
Anh ta nghe thấy đối phương khàn giọng hỏi: “Hôm nay có người mượn thuyền ra biển lúc nào?”
Gió biển gào thét về phía trước.
Hút xong điếu thuốc, ông chủ tiệm cắt tóc nhìn sang người vừa đi một vòng trở về. Đem tàn thuốc ném vào ngăn đựng tàn thuốc chuyên dụng trên xe rồi hỏi: “Cậu ta nói như nào?”
Giang Vu Tận hắt xì một cái.
Trần Cảnh quả thực có đến đây, hơn nữa còn đi cùng với hai người bạn. Cậu vừa nãy hỏi được thời gian xuất phát của ba người, tiện tay đem khoản tiền cọc kếch xù của ba người về, còn tiện xin luôn một chiếc thuyền.
Ông chủ tiệm cắt tóc nhìn theo tầm mắt của cậu, nhìn thấy dưới ánh trăng, một người đàn ông vẫn mặc đồ ngủ đang kéo con thuyền dọc bờ biển, anh ta đang làm việc chăm chỉ, ngay cả cái bóng của anh ta cũng lộ ra sự thận trọng, rất rõ ràng anh ta đã trải qua những gì.
Ông chủ Nguyên quay đầu nhìn về phía Giang Vu Tận, Giang Vu Tận không có biểu cảm gì, vẻ mặt vẫn cứ như phát sốt, mí mắt vẫn gục xuống, nhìn qua trông rất bình thường vô hại.