Sau Khi Trở Về Từ Trò Chơi Vô Hạn

Rate this post

Edit:〆Lâm Hạ Linhヤ

Khi Giang Vu Tận vừa đứng lên, cánh cửa nhà hàng cũng cùng lúc mở ra, một nhóm người xuất hiện. Họ đội mũ che nắng, đeo khẩu trang, mặc áo choàng da, sau khi bước vào liền lập tức đóng cửa.

Có người canh giữ ở cửa, người khác lại đi kéo rèm cửa sổ, che kín tầm nhìn từ bên ngoài, đồng thời cũng khiến ánh sáng bị chặn lại, làm cho không gian bên trong nhà hàng trở nên tối hơn hẳn.

“Quý khách…”

Nhân viên cửa hàng đứng gần đó nhìn thấy hành động của họ, định tiến lên hỏi chuyện, kết quả nhìn thấy người đang canh cửa nhanh chóng rút ra súng từ trong ống tay áo.

Bọn họ có vẻ đã được huấn luyện kỹ càng, nhân viên nhà hàng không dám động đậy, khách hàng trên tay còn đang cầm dụng cụ ăn uống đến một động tác nhỏ cũng không dám làm.

Tất cả những người trong tiệm kể cả nhân viên nhà bếp đều bị lùa ra đại sảnh. Khách hàng thì ngồi, còn nhân viên nhà hàng thì bị ép ngồi xổm trên sàn. Một người đeo hoa tai ánh vàng sáng lấp lánh đứng ở cửa.

Hoa Tai Vàng quét mắt một vòng, người bên cạnh cô ta tới gần, hỏi nhỏ: “Thạch Bố thật sự sẽ đến chứ?”

Âm mưu rõ ràng như vậy, người khôn ngoan hẳn đã báo cảnh sát từ lâu.

Hoa Tai Vàng nhíu mày không kiên nhẫn, khẳng định: “Tên đó chắc chắn sẽ đến.”

Chỉ những ai từng nghe giọng đối phương qua điện thoại mới hiểu được tại sao cô ta lại khẳng định chắc nịch như vậy. Cái giọng điệu sung sướng cùng với mấy lời ngây thơ ngốc nghếch ấy không cách nào giả vờ được.

Cô ta lại nhìn một vòng quanh nhà hàng, lát sau lại hỏi: “Ai là Thạch Bố?”

Ngay lập tức, có người giơ tay.

Người giơ tay trên người mặc chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, ngón tay chỉ vào người bên cạnh, mặt không cảm xúc thản nhiên nói: “Cậu ta là Thạch Bố.”

Không ngờ có người sẽ chủ động thừa nhận, Hoa Tai Vàng nhìn theo hướng ngón tay cậu chỉ, thấy một người đàn ông gương mặt điển trai, áo sơ mi sạch sẽ, cả người đều trông như thành phần tinh anh xã hội.

Hoa Tai Vàng quả quyết nói: “Cậu ta không phải.”

Giang Vu Tận: “……?”

Kế hoạch bán đứng đồng đội thất bại, Giang Vu Tận tạm thời mất đi khả năng giao tiếp.

Ở đây không ai nhìn giống kẻ ngốc, giọng thật và giọng qua điện thoại lại không khớp, dựa vào giọng nói thì không tìm được người. Cúi đầu nhìn thời gian, Hoa Tai Vàng nhận ra không thể tiếp tục phí thời gian tìm từng người một, thế nên ra lệnh: “Mang tất cả đi.”

Tất cả những người trong tiệm đều bị áp tải ra ngoài.

Bên ngoài là dòng người qua lại tấp nập, ven đường có hai chiếc xe buýt du lịch đậu sẵn. Vài tên giấu vũ khí trong tay giả làm hướng dẫn viên du lịch dẫn bọn họ lên xe, nhìn qua không có gì bất thường.

Bên cạnh có người nhìn chằm chằm, những người bị mang lên xe chỉ có thể trơ mắt nhìn dòng người qua lại không dám phát ra tiếng kêu cứu, cũng không có ai nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn của họ, cứ như vậy mà bị mang lên xe.

Tất cả cửa sổ xe buýt đều bị kéo lên, chỉ có tia sáng yếu ớt hắt lên giữa lối đi. Chiếc xe lắc lư chạy về hướng không rõ, những người trên xe cũng chỉ biết bất an nhìn nhau.

Ở đây cứ cách một khoảng lại có người đứng giám sát bọn họ, trên tay có điện thoại cũng không ai dám gọi điện.

Tịch thu điện thoại cũng có nguyên nhân. Hoa Tai Vàng đứng ở đầu xe, lấy điện thoại rồi bấm một dãy số, rồi lắng nghe.

Không có chiếc điện thoại nào đổ chuông.

Ăn bữa cơm cũng bị kéo vào rắc rối không đáng có, Giang Vu Tận quay sang hỏi Thạch Bố: “Điện thoại của cậu đâu?”

Thạch Bố gãi đầu: “Lúc ra ngoài tớ đi vội quá, để quên ở công ty rồi.”

Sau khi kiểm tra xong, trên xe liền bật thiết bị chặn tín hiệu.

Thạch Bố hỏi người bên cạnh: “Anh ơi, làm sao bây giờ? Chiều nay tớ còn phải đi làm nữa.”

Giọng nói của cậu ta không lớn, nhưng cũng đủ để những người xung quanh nghe thấy. Nghe được câu này mắt ai nấy cũng nhảy dựng, không ngờ đến lúc này vẫn còn có người đang nghĩ đến công việc.

Giang Vu Tận hiểu đối phương đang định trực tiếp giải quyết hết mấy người ở đây rồi trở về tiếp tục đi làm, cậu trực tiếp đạp vào chân đối phương một cái khiến người này thu lại cái tay vừa mới đặt trên tay dựa.

Vũ khí trên người tên cách đó không xa rất quen mắt, cậu đã thấy ở chi bộ của Zero, thân phận của những người này cũng đã rất rõ ràng.

Bắt giữ người chơi xếp hạng 12 mà chỉ dùng bao nhiêu đây người, hơn nữa cách làm cũng hết sức vụng về, rõ ràng là đối phương không cho rằng Thạch Bố hàng thật giá thật sẽ xuất hiện ở chỗ này.

Sự việc có vẻ đơn giản hơn nếu bắt hết những người có tên “Thạch Bố” trong danh sách sau đó tiến hành sàng lọc, dựa vào khả năng phân cấp bậc của căn cứ là có thể tìm ra Thạch Bố trong trò chơi. Nếu không có gì bất ngờ, cấp bậc của người bên cạnh này có thể rất thấp.

Trên thực tế, rất ít người có thể nghĩ rằng có một kẻ ngốc thật sự tồn tại được trong trò chơi.

Nếu chỉ bị nghi ngờ ở mức thấp, bây giờ có thể lợi dụng những người này để loại bỏ nghi ngờ, nhưng nếu trực tiếp đánh nhau ở đây thì sẽ tương đương với việc trực tiếp thừa nhận thân phận.

Thạch Bố không hiểu lắm nhưng cậu ta cũng rất tin tưởng anh Giang của mình, lập tức thu tay lại.

Giang Vu Tận nhìn cậu ta rồi lại quan sát những người đứng ở lối đi nhỏ, nhận ra có lẽ bọn họ phải ngồi trên xe rất lâu, vì vậy chọn nhắm mắt lại.

Xe buýt từ nội thành đi đến nơi không biết tên, trên xe có người hoảng loạn, có người lo lắng cho công việc chiều nay của mình, có người lại nằm dài trên ghế ngủ ngon lành.

Người phụ trách quan sát tình hình lúc xuống xe mới chú ý thấy có người đang ngủ, đuôi mắt gã nhíu lại, vừa định đánh thức người đó thì đối phương đã tự mình mở bừng mắt.

Đôi mắt ấy không hề liếc nhìn xung quanh, mang theo vẻ mơ màng của người vừa mới ngủ. Rõ ràng người này đã ngủ một giấc sâu.

Khi từng người trên xe đứng dậy, người mặc áo choàng da đứng một bên nhìn bọn họ lần lượt xuống xe. Giang Vu Tận vò đầu, lúc đi ngang qua còn gật đầu với gã ta một cái rồi nói: “Vất vả rồi.”

Giọng cậu còn như đang ngái ngủ, ngữ điệu nghiêm túc, thái độ chân thành làm người canh giữ sửng sốt, nhất thời không biết đáp lại như nào.

Người này có tố chất thật cao.

Người dân Giang có tố chất cao bước xuống xe, lúc đứng vững trên mặt đất thì ngẩng đầu nhìn tòa nhà cách đó không xa.

Nó hệt như một kho hàng lớn, chỉ là dường như rất lâu rồi chưa được sử dụng, bề mặt đã có vết rỉ sét loang lổ.

Tổng bộ Zero quả thật có thể tìm thấy mấy kiến trúc kỳ lạ không ai dùng.

Bên ngoài kho hàng có một cánh cửa lớn, so với kho hàng cũ thì có vẻ mới hơn, dường như mới được dựng lên không lâu. Có người đứng ở cửa, nhìn một nhóm người từ trên xe xuống với vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, chỉ mở cửa để họ bước vào.

Bên trong thực sự đúng là một kho hàng, nhưng các loại kiến trúc ban đầu đã được dỡ bỏ và thay thế bằng các thanh sắt, biến nó thành một nhà tù đơn giản.

Ngay khi bước vào liền thấy sàn nhà trong xưởng, có vẻ đã được dùng từ rất lâu, phần lớn bề mặt đã bong tróc, trên đó còn vương lại vết dầu mỡ không rõ nguồn gốc.

Cũng giống như ở những nơi khác, ở đây mọi người cũng mặc đồng phục màu đỏ sậm, mỗi tầng lầu đều có người canh gác.

Những người vốn che kín mít cũng tháo mũ và khẩu trang ra, chiếc áo choàng da không biết lấy từ đâu cũng bị vứt sang một bên. Lúc dẫn theo một đoàn người đi được nửa đường, gã ta quay đầu, bắt gặp một người vừa nhanh chóng quay đi giữa đám người, mơ hồ cảm thấy ánh mắt đối phương có gì đó rất kỳ lạ.

Giang Vu Tận cũng không có ý gì, chỉ cảm thấy có chút đồng cảm với người của tổ chức này.

Có vẻ như hoàn cảnh làm việc của bọn họ đều không tốt lắm, không phải dưới mặt đất thì là trong những căn phòng đổ nát, thật là khiến người ta đau lòng.

Sau đó bọn họ đã bị nhốt vào một trong những căn phòng đổ nát này. Mọi người trên xe đều bị tách thành từng cặp rồi nhốt vào các phòng riêng biệt. Trước khi bị nhốt còn bị lục soát và tịch thu toàn bộ đồ dùng cá nhân.

Dường như kho hàng này trước đây không phải dùng để chứa vật gì khô ráo, mặc dù đã lâu không sử dụng nhưng trên mặt đất vẫn còn vương mùi dầu mỡ và dầu diesel* nồng nặc. Các mùi này hòa quyện với nhau khiến Giang Vu Tận chỉ muốn trực tiếp ngồi xổm trốn trong góc tường.

*Dầu Diesel hay dầu gasoil (DO) là một loại nhiên liệu lỏng, loại dầu này thường được dùng cho các phương tiện giao thông như xe tải, xe buýt, tàu hỏa,…

Chờ đến khi người bên ngoài xuất hiện lại lần nữa, bọn họ đã thay sang đồng phục, nhìn không ra dáng vẻ ban đầu.

Giang Vu Tận vẫn còn ngồi xổm ở góc tường, Thạch Tiểu Bố tri kỷ đến gần vỗ vai cậu, cố gắng làm cậu dễ chịu hơn chút.

Người có vẻ khó chịu ngồi xổm trong góc tường đột nhiên ngẩng đầu hỏi Thạch Bố: “Nhớ bản đồ ở cửa không?”

———

Kho hàng đã bị cải tạo qua, ngoại trừ ba tầng lầu ban đầu vốn để dùng chứa hàng hóa thì hiện tại lại xây thêm ba tầng dưới mặt đất, Hoa Tai Vàng đang ở tầng ba mặt đất.

Cô ta đã thay đồng phục, nhưng bên trên vẫn chưa kéo khóa hoàn toàn, lộ ra phần cổ phía trên, đứng trong văn phòng hít thuốc nhả khói. Người bên cạnh mặc đồng phục chỉnh tề, hỏi cô ta khi nào thì đi lên tầng kiểm tra Thạch Bố.

Dí điếu thuốc tàn hơn phân nửa vào gạt tàn thuốc bên cạnh, cô ta dặm lại son môi, nói: “Không cần kiểm tra.”

Từ khi đối phương dễ dàng tin cái cuộc điện thoại cô ta gọi tới thì cô ta đã biết người cô ta phụ trách đợt này không phải là người xếp hạng 12 kia. Mặc dù đã biết rõ kết quả nhưng cô ta vẫn đi làm bộ một chuyến để bên trên biết cô ta không lười biếng. Mà trùng hợp là nhiệm vụ tìm một số mẫu thử nghiệm đợt trước vẫn còn chưa hoàn thành, số lượng người trong nhà hàng lại vừa đủ, thậm chí còn thừa ra mấy người, có thể giữ lại dùng cho nhiệm vụ lần sau.

Cô ta tiện tay gõ hai cái lên bàn phím, chỉ vào màn hình theo dõi từ các phòng giam, nói: “Anh nhìn xem đi, không ai có hành động bất thường cả.”

Trên màn hình là hình ảnh những người vừa mới tiến vào phòng giam hôm nay, phần lớn mọi người đều ngồi trên giường nhìn ra ngoài, còn có người ngồi xổm trong góc chắc là muốn nôn, không có hành động nào khác thường.

“Nếu trong đây thực sự có mục tiêu thì bên trên đã không phái chúng ta tới đây rồi.”

Nói cách khác, nếu trong đây có người tổ chức muốn thì bọn họ chắc chắn không sống đến hiện tại. Nhưng bây giờ bọn họ còn đứng đây thì đã chứng minh được vấn đề.

Cô ta nói rất hợp lý, người bên cạnh do dự mà gật đầu, cuối cùng hiểu ra vấn đề.

Thì ra ngay từ đầu, người này đã không có ý định tìm người. Mục đích chính của hai chiếc xe buýt trước đó là dùng đưa nhiều người về.

——Hoa Tai Vàng giải thích rõ ràng, hai người ngoài cửa cũng đã nghe hiểu được tình hình.

Cô ta gọi điện báo cáo kết quả cho cấp trên, báo không tìm thấy mục tiêu, nhiệm vụ được giao trước đó cũng đã hoàn thành, ngày mai liền có thể giao mấy chục mẫu thực nghiệm cho phòng thí nghiệm.

Khi cuộc gọi vừa kết thúc, có tiếng gõ bên ngoài cửa văn phòng.

Lần nữa điều chỉnh camera trở về khu vực gần đó, Hoa Tai Vàng nhìn thấy hai người mặc đồng phục đỏ sẫm đứng ở cửa, mỗi người còn khiêng một người trên lưng. Hai người bị khiêng dường như đã bị đánh ngất, một người mặc chiếc áo sơ mi nhăn nheo, còn người kia mặc một bộ tây trang.

Cụp mắt nhìn Hoa Tai Vàng ngã xuống trên ghế, Giang Vu Tận cúi đầu đặt người bị đánh bất tỉnh lên ghế, rồi cởi bỏ bộ đồng phục đỏ sẫm còn trả lại cho chủ nhân, đồng thời nói một tiếng cảm ơn.

Lấy lại được chiếc áo sơ mi nhăn nhúm của mình, cậu không mặc mà đặt sang một bên, tìm điện thoại của mình từ một cái rương ở góc phòng. Trước tiên là mở bàn phím gọi điện, sau khi hơi tự hỏi một lát thì quay đầu lại hỏi: “Cậu nhớ số của Đội Điều tra không?”

Thạch Bố biết, hơn nữa còn đọc ra dãy số rất lưu loát.

Giang Vu Tận bấm dãy số nhưng không trực tiếp gọi mà đặt điện thoại di động xuống, hỏi: “Mất bao lâu để sửa video giám sát?”

Mọi người đều biết, video đều là thật, muốn sửa cũng không thể.

Nhưng Thạch Bố lại có thể, cậu ta đưa ra một khoảng thời gian.

Giang Vu Tận gật đầu, nhấc máy gọi điện thoại.

Muốn ra ngoài thì chỉ có thể phá hủy cái kho hàng này, nhưng cậu không thể phá hủy, để Thạch Bố làm cũng không được, chỉ còn có Đội Điều tra.

Đường dây nóng của Đội Điều tra hoạt động 24/7, vừa gọi được năm giây đã có người nhận máy. Giang Vu Tận tựa người lên bàn làm việc, cụp mắt cười:

“Chào cô, chúng tôi đang bị những người danh tính không rõ bắt giữ. Ở đây có rất nhiều người mang theo vũ khí, chúng tôi rất sợ hãi, tọa độ nơi này là …”

Thạch Bố cung cấp một dãy số, Giang Vu Tận lặp lại cho đầu bên kia.

Người nhận điện thoại ban đầu là một giọng nữ rất dễ nghe, sau đó lại biến thành một giọng nam, giọng nói còn khá quen thuộc.

Là giọng của người mặc áo sơ mi hoa.

Giang Vu Tận vừa xem Thạch Bố sửa video giám sát vừa nghe điện thoại, áo sơ mi hoa cho cậu số liên lạc cá nhân, vì thế cậu cúp máy rồi gọi vào số điện thoại cá nhân vừa rồi.

Đối phương hỏi cậu tình huống hiện tại cùng quy mô đại khái của nơi này, cậu chọn ra vài điểm để trả lời, sau đó còn nhấn mạnh: “Ở đây tôi gọi điện được là nhờ vào một số lý do tình cờ. Không chắc nơi này có tuyệt đối an toàn hay không.”

Cuối cùng cậu lại thêm một câu: “Nơi này thật đáng sợ.”

Thạch Bố còn đang sửa video giám sát quay đầu nhìn cậu một cái, một cái ánh mắt này cũng chứa biết bao nhiêu cảm xúc.

Giang Vu Tận tự động làm lơ ánh mắt của đối phương, nói điện thoại sắp hết pin, cậu muốn tiết kiệm pin điện thoại nên nhanh chóng cúp điện thoại.

Lúc cúp điện thoại cũng là lúc video giám sát được sửa xong, Thạch Bố hơi nghiêng người đi để cậu nhìn thấy màn hình.

Chỉ có thể nói, video giám sát sửa rất giống thật.

Chuyện bọn họ giả vờ đột nhiên xuất hiện ngoài ý muốn, thu hút sự chú ý rồi dẫn mấy tên canh gác đi vào phòng sau đó đánh người bất tỉnh, đổi quần áo rồi xông vào phòng biến thành hai người đột nhiên xông vào phòng đánh ngất cậu và Thạch Bố sau đó đưa tới văn phòng này, nhìn không ra dấu vết giả tạo nào.

Giang Vu Tận khen ngợi đối phương một câu, sau đó tùy ý rút một tờ giấy trên bàn đưa cho Thạch Bố: “Từ trên xuống dưới tổng cộng có 6 tầng lầu, bản vẽ mặt phẳng giao lại cho cậu.”

Thạch Bố nghe lời, đi tìm bút trên bàn làm việc hỗn độn sau đó bắt đầu khom lưng vẽ.

Ba tầng trên lầu cậu ta chưa đi qua nhưng cậu ta vẫn còn nhớ rõ sơ đồ ở cửa, ba tầng dưới lúc nãy đi xuống lầu cậu ta đã đi xem, mỗi một góc đều được nhớ kỹ.

Cậu ta vẽ rất nhanh, hệt như máy móc, mỗi một đường kẻ đều thẳng tắp, không lệch chút nào.

Giang Vu Tận không có việc gì làm, tiện tay kéo cái ghế dựa ngồi xuống, cậu vừa mở Anipop thì nghe được người còn đang vẽ bản đồ thình lình nói một câu: “Không biết người gọi tớ ra nhận thưởng đến nhà hàng tìm tớ mà không thấy thì làm sao bây giờ.”

Gân xanh trên tay nhảy dựng, tay Giang Vu Tận vừa mới trượt một nhịp đã tiêu diệt nhầm động vật nhỏ. Mặt không cảm xúc nhìn người vừa nói chuyện, hỏi: “Vậy cậu đoán xem giờ tôi có định làm gì cậu không?”

Thạch Bố không dám trả lời.

Chơi hai ván Anipop cũng chưa qua màn, pin điện thoại cũng sắp không trụ nổi, thế nên Giang Vu Tận cũng đành tắt điện thoại, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Qua một lúc lâu sau, hoặc cũng có thể là không lâu lắm, cậu lần nữa nhận được cuộc gọi từ áo sơ mi hoa.

Cố gắng dùng đầu óc của mình suy nghĩ hơn nửa ngày, Giang Vu Tận cuối cùng cũng nhớ người mặc áo sơ mi hoa tên là Hồ Lịch.

Hồ Lịch đã mang theo người chạy tới gần kho hàng, mấy chiếc xe được tạm thời giấu ở rừng cây gần đó, đang nghĩ phương án cứu viện.

Dựa theo thông tin mà người bên kia cung cấp, cả kho hàng tổng cộng có 6 tầng lầu. Các tầng trên mặt đất là nơi nhốt người, cả 6 tầng đều có người canh gác, nếu trực tiếp đánh vào sẽ không thể cứu toàn bộ con tin, ít nhất sẽ chết một nửa. Anh ta cũng không sợ một nửa số người sẽ chết nhưng như vậy thì rất khó mà báo cáo cho bên trên.

Đàm phán cũng là phương án đầu tiên bị loại bỏ. Đàm phán được hay không vẫn còn phụ thuộc vào đối tượng đàm phán, nếu đối tượng đàm phán là người của Zero thì đàm phán cũng chỉ gây ra tổn thất lớn hơn.

Ẩn nấp là phương án tốt nhất nhưng bọn họ không biết địa hình nơi này, tự tiện đi vào thì xác suất bị phát hiện rất cao.

“Phía sau kho hàng có một cái cửa nhỏ, dùng để xử lý rác thải. Ngoài cửa có một tên canh gác, trong bụi cỏ cũng có một tên, trên người có trang bị hồng ngoại.”

Giọng nói từ trong tai nghe truyền đến, Hồ Lịch rất nhanh phản ứng lại, yêu cầu những người đang bàn luận tìm phương án giải quyết tạm thời giữ yên tĩnh.

Giang Vu Tận nhìn lên màn hình theo dõi, lại cúi đầu nhìn xuống bản vẽ mặt phẳng của Thạch Bố, nói: “Sau khi đi vào từ cửa nhỏ sẽ có một cái lớp cửa che chắn, xung quanh có người tuần tra.”

Đôi đồng tử màu xanh lam phản chiếu lên màn hình nhẹ nhàng chuyển động, cậu nói: “Thời gian tuần tra là khoảng ba phút một lần, một đội hai người, trên tay có súng, có thiết bị cảnh báo. Khoảng cách đi ngang qua cửa nhỏ giữa các lần tuần tra còn khoảng chừng một phút rưỡi.”

Ánh sáng xanh lam từ màn hình phản chiếu lên đôi mắt Thạch Bố, anh chậm rãi di chuyển và nói: “Tuần tra khoảng ba phút một lần, mỗi đội hai người, trang bị vũ khí và cảnh báo. Khoảng cách giữa các lần tuần tra là khoảng một nửa phút.”

Cậu gần đây không còn uống rượu quá độ, giọng nói đã tốt hơn, không còn khàn như trước, có thể nghe được giọng nói ban đầu, ngoài ý muốn còn khá dễ nghe.

Nghe giọng nói từ trong tai nghe truyền đến, Hồ Lịch nhìn về phía những người khác trên xe, ra hiệu cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, sau đó lập tức xuống xe.

Trong văn phòng, Giang Vu Tận yên lặng theo dõi màn hình giám sát. Nhìn thấy có người mặc đồng phục Đội Điều tra xuất hiện ở bụi cỏ gần cửa nhỏ, vì thế nói: “Phía trước còn khoảng 15m.”

Trong nháy mắt từ bụi cỏ có người đi xuyên qua, tên canh gác đang ở trong bụi cỏ chú ý đến động tĩnh vừa quay đầu đã bị tấn công. Người canh gác ở cửa nhìn thấy cảnh tượng trong bụi cỏ hơi sửng sốt, sau đó mới nhận ra tình huống, tay còn chưa kịp nhấc lên thì trước mắt đã trời đất quay cuồng rồi mất ý thức.

Hai người nhanh chóng thay đổi quần áo, nhặt vũ khí đứng ở nơi hai tên kia canh gác ban đầu, làm như không có việc gì xảy ra, những người khác thì lẻn vào bên trong từ cửa nhỏ.

Hồ Lịch cũng ở trong đó, tiếp tục nghe âm thanh truyền từ tai nghe: “Lần tuần tra tiếp theo còn khoảng 2 phút.”

Nếu anh ta không nghe lầm, dường như còn nghe được đầu bên kia truyền đến âm thanh ngáp dài.