Sau Khi Trở Về Từ Trò Chơi Vô Hạn

Rate this post

Xe buýt đang chạy trên đường núi hiểm trở, hậu quả của việc say xe và đam mê chơi game là Giang Vu Tận đã dành hầu hết thời gian để ngủ trong nửa đường sau, an tĩnh nhắm mắt.

Chiếc xe này đã dừng lại ở nhiều trạm, mỗi lần phanh gấp hay dừng lại đều là một bài kiểm tra khó nhằn thử thách tay lái của tài xế. Thôn Tùng Sơn là điểm dừng cuối cùng, mãi đến cuối cùng, khi cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong xe chỉ còn hai người ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Ngoại trừ bọn họ, không có ai trên tuyến xe này tới ngôi làng này.

Giang Vu Tận di chuyển đến một chỗ cạnh cửa sổ, mở ra cửa để hứng gió.

Nhưng trên núi có sương mù, tài xế không dám lái xe quá nhanh, gió cũng không mạnh nên tác dụng cũng không quá lớn.

Khi xuống xe, Từ Đồng Quy một tay vẫn đang cầm nửa chiếc bánh bao hấp đang ăn dở, tay kia đỡ một người, thành công trở thành chiếc nạng hình người tạm thời.

Người tài xế do dự một lát rồi nhắc nhở: “Gần đây thôn Tùng Sơn xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái, mấy ngày nay buổi chiều sẽ không có tuyến xe tới đây, muốn đi về chỉ có thể đợi ngày mai, các ngươi nếu đi tới thôn này thì nên cẩn thận một chút.”

Giang Vu Tận chịu đựng xúc động muốn hắt hơi, xua tay: “Cảm ơn.”

Nhìn thấy chiếc xe buýt cũ biến mất dần trong sương mù, Từ Đồng Quy thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn người bên cạnh, hỏi: “Mấy cậu đi đâu vậy?”

Xem trạng thái đối phương rất rõ ràng là không thể đi một mình.

Giang Vu Tận buông ra cái nạng hình người, nhân tiện giơ tay xoa đầu, nói: “Chúng ta chắc hẳn là không cùng đường.”

Nói xong liền rời đi. Có lẽ vì vẫn còn say xe nên cậu không đi nhanh được như lúc trước, nhưng cậu vẫn bước đi không chút do dự, cũng không hề dừng lại.

Trước khi nhìn người kia biến mất hoàn toàn trong sương mù, Từ Đồng Quy chợt lên tiếng hỏi: “Sao cậu biết tên tôi?”

Trong núi có sương mù, còn có cả gió, khi gió thổi qua, cả thế giới dường như chỉ còn lại tiếng lắc lư của cây lá.

Giang Vu Tận đã đi được một đoạn, nghe vậy liền quay lại mỉm cười, thản nhiên nói: “Lúc gặp anh trong cửa hàng tiện lợi, thấy anh đẹp nên tôi có nhờ người tìm hiểu.”

Nụ cười vẫn rất ngả ngớn, tựa như chỉ bịa đại cho qua chuyện, nhất thời thật khó để phân biệt cậu nói thật hay chỉ là nói đùa.

Bỏ lại đội trưởng Từ vẫn đang rối rắm, Giang Vu Tận bước thẳng vào màn sương mù.

Xe buýt không thể trực tiếp đến thôn Tùng Sơn, thôn nằm ở ngay gần rìa vách đá, từ xa xa đã có thể mơ hồ nhìn thấy, có vẻ như vẫn phải đi bộ một quãng đường khá dài.

Hậu quả của việc say xe vẫn còn đó, Giang Vu Tận hết lần này đến lần khác cố gắng chịu đựng, cuối cùng cũng không để lại thứ bẩn thỉu gì trên vùng đất tươi mát này.

Càng đi, không khí trong lành cũng dần biến mất, xen lẫn thêm một mùi thơm ngọt ngào đến nao lòng, mùi rất nhẹ nhưng lại khó lòng cưỡng lại, cũng khiến cái đầu vốn đã choáng váng của cậu lại càng thêm nhức nhối.

Sau khi nhắm mắt lại và cảm nhận, Giang Vu Tận rẽ vào một góc đường và thay vì tiếp tục đi đến thôn Tùng Sơn, cậu lại đi vòng qua vách đá.

Đi xuống vách đá dê dàng hơn nhiều so với việc lên núi, dọc đường cậu đi qua một vùng đất canh tác bị bỏ hoang. Khi đi vào rừng, sương mù đột nhiên lại dày đặc hơn rất nhiều, đến mức khó có thể nhìn thấy đường đi, thậm chí còn dày đến mức chân mình cũng khó có thể thấy rõ.

Sương mù dày đặc đang dần dâng lên, như thể có thứ gì đó sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.

Giang Vu Tận chỉ cảm thấy sương mù ảnh hưởng nghiêm trọng tới hô hấp của cậu.

Một bàn tay đen mảnh khảnh từ từ vươn tay ra từ làn sương mù dày đặc bao quanh người, chậm rãi đưa tay tới cổ họng của cậu.

Sau khi tiện ý bẻ bàn tay đen lại, Giang Vu Tận đi một vòng quanh bàn tay cứng ngắc nhô lên từ mặt đất, vẻ mặt không thay đổi, còn đi đang đi loanh quanh khám phá căn phòng.

Nhưng bàn tay đen cứ ngoe nguẩy liên tục thật sự nhìn rất khó chịu.

Sương mù dần tăng thêm, cậu lại thong thả bẻ một cành cây, cầm nó đi vòng trở lại.

Những bàn tay đen mảnh khảnh nhô ra từ trong sương mù bị cắt gọn gàng, không tạo ra chút máu nào, chúng rơi xuống đất biến thành một đám khói đen tan biến trong sương mù, một đống sương mù vặn vẹo cuộn tròn, như muốn ngưng tụ lại một lần nữa, nhưng lại bị đánh tan, cuối cũng vẫn là không thể thành hình.

Giang Vu Tận lang thang trong rừng, cầm cành cây quơ qua quơ lại mấy lần, cuối cùng cũng chạm đến vách núi.

Nơi này trông vẫn giống như khi cậu đến đây, ngoại trừ việc có thêm một bức tượng thần cũ làm bằng đất trông có vẻ đổ nát, trên đó còn có một đống mạng nhện, chiếc đĩa nhỏ ban đầu được dùng để đựng vật tế cũng đã bị nứt và bị lá cây bao phủ.

Giang Vu Tận lịch sự nói một câu “Đắc tội” rồi chuyển bức tượng đi.

Phía sau bức tượng có một khoảng trống, không gian cũng không quá rộng lớn, ở giữa có một bông hoa nhỏ màu đen mọc ra trên một bàn tay thối rửa, những cánh hoa có hình thù kỳ quái, chúng xoắn lại với nhau, trong khoảng di dời tượng thần, một mùi hôi thối cũng theo đó đập vào mặt.

Xung quanh bông hoa còn có một lớp vỏ giống như viên pha lê đen được tạo hình khối, Giang Vu Tận liếc nhìn nó hai làn rồi lại nhìn vào cành cây trong tay.

“Rắc.”

Viên pha lê bị cành cây chọc vào, phát ra một âm thanh nhẹ rồi vỡ tan.

Khoảng khắc bông hoa bị lấy ra, những cánh hoa màu đen lập tức vỡ vụn, rơi xuống rồi biến mất, hương thơm ngọt ngào thấm đẫm bông hoa ban đầu cũng dần nhạt đi.

Giang Vu Tận cảm thấy rất thoải mái. Cậu liếc nhìn cái lỗ ở giữa cái bàn tay nhô ra khỏi mặt đất, sau đó cầm cành cây trên tay so sánh qua hai lần.

Kích thước cũng khá phù hợp.

Sau khi hoàn thành một kiệt tác, cậu đứng dậy, vỗ vỗ tay rồi tiếp tục đi lên núi.

Vừa đi vừa chơi Anipop, thời gian trôi qua khá nhanh.

Khi pin điện thoại của cậu đã cạn hơn một nữa, cậu ngẩng đầu lên đã có thể nhìn thấy hình dáng của ngôi làng.

Mặt trời cũng đã ló dạng, sương mù theo đó đã tan đi rất nhiều, ở thửa ruộng cách đó không xa có người đang cuốc đất, có thể nghe rất rõ tiếng cuốc đất.

Đang lúc cậu chuẩn bị đến gần thì sau lưng lại có tiếng bước chân, Giang Vu Tận quay đầu lại, chỉ thấy đội trưởng Từ lẽ ra đã đi đường khác lại cùng lúc xuất hiện phía sau cậu.

Chắc là không ngờ rằng cậu sẽ xuất hiện ở đây, Từ Đồng Quy cũng dừng lại một chút, sau đó tiến lên một bước dài tới bên cậu, hỏi: “Cậu cũng đi thôn Tùng Sơn à?”

Giang Vu Tận gật đầu: “Nghe nói không khí nơi này rất tốt, sau khi tan làm đến đây thư giãn một chút.”

Với những ngọn núi sâu và rừng già, quả thật nơi này khá nguyên sơ*.

*Nguyên sơ: ý nói những nơi còn chưa phát triển nhiều, chưa có sự tác động của con người đối với môi trường và cảnh quan xung quanh.

“Hiện tại đây không phải là nơi thích hợp để thư giãn.” Từ Đồng Quy nói.

“Cậu trở về trước đi.”

Giang Vu Tận lắc đầu tiếc nuối, lặp lại lời của tài xế lúc xuống xe: “Ngày mai mới có chuyến xe quay trở về.”

“Có rất nhiều xác gia súc ở khu rừng gần đây.” Từ Đồng Quy lấy ra chứng minh thư, lần đầu tiên chính thức tự giới thiệu bản thân: “Tôi là Từ Đồng Quy, đội trưởng của Đội tìm kiếm dị chủng đặc biệt.”

“Trong thôn này có thể có nguy hiểm, cậu nhớ đi sát tôi.”

Người đàn ông này nhìn qua có vẻ ương ngạnh nhưng tính tình rất nghiêm túc, giọng nói trầm thấp, nhìn qua cũng có một chút đáng sợ.

Họ xuất phát gần như cùng lúc, chả trách người này lại đến muộn hơn, hóa ra là đang đi dạo trong khu rừng gần đó.

Giang Vu Tận mỉm cười gật đầu: “Tất cả đều nhờ cả vào đội trưởng Từ.”

Tiếng cuốc đất cách đó không xa biến mất, người đang bận rộn trên cánh đồng dừng lại công việc, vẫy vẫy tay với họ.

Khi họ đến gần thôn, một dì đi ngang qua cổng làng cũng nhận ra họ không phải người trong thôn, tiến tới chào hỏi với giỏ rau trên tay.

Vu Tận chưa bao giờ là một người sợ giao tiếp xã hội, cậu hơi nhếch lên mí mắt và vẫy tay chào hỏi.

Người dân trong thôn này đều rất nhiệt tình, trên môi vẫn luôn nở nụ cười giản dị. Sau khi biết họ không thể lập tức trở về trong hôm nay thì suy nghĩ một chốc rồi mời họ ở lại thôn: “Tầng hai nhà Lý Nhị đó giờ vẫn bỏ không, không có người ở, cậu ta lại sống một mình lâu như vậy biết có người đến ở nhà mình, chắc hẳn sẽ rất vui vẻ.”

Trước khi Từ Đồng Quy lên tiếng, Giang Vu Tận đã gật đầu, cười nói: “Cảm ơn mọi người.”

Chỉ sau vài phút trò chuyện, cậu đã tìm được một nơi để nghỉ qua đêm, nụ cười trên mặt cậu lại càng rõ ràng hơn một chút.

Thôn Tùng Sơn cũng không khác gì với những thôn làng bình thường khác, trong thôn đều là những dạng nhà riêng biệt dành cho mỗi gia đình, bên ngoài có những nhà kho nhỏ trông giống như chuyên dùng cất giữ đồ đạc, đến gần vẫn có thể ngửi thấy một mùi gì đó thoang thoảng, nhưng bên trong lại trống không, không có gì cả.

Dì kia nói Lý Nhị đang ở nhà, cậu ta chân bị tật, đi khập khiễng hơn nữa còn đi lại chậm chạp không được thuận tiện, gọi thật lâu mới có thể từ từ bước ra, người bước ra cũng không quá vui vẻ, nhất là khi thấy hai khuôn mặt xa lạ đứng ngoài cửa, mặt mày cậu ta dường như lại đen hơn một chút.

Trông cậu ta chẳng có gì là vui vẻ sất.

Tuy rằng nhìn mặt không quá vui vẻ Lý Nhị vẫn là nghiêng người để bọn họ vào nhà rồi dẫn hai người lên tầng.

Chính giữa tầng một có treo một cái bàn thờ, Vu Tận liếc nhìn một lúc rồi cũng dời đi tầm mắt.

Cách bài trí ở tầng hai có thể nói khá đơn giản, chỉ có một phòng, hai ghế dài và thêm một chiếc giường, chú dì không đi theo lên tầng, Lý Nhị cũng nói thẳng: “Điều kiện ở đây chỉ có như thế, nếu không chịu được thì không cần chịu đựng, thích thì cứ rời đi.”

Giang Vu Tận và Từ Đồng Quy đều chọn ở lại.

Bây giờ chỉ mới quá giờ trưa, vẫn còn khá sớm, Từ Đồng Quy còn có nhiệm vụ phải làm, sau khi nghỉ ngơi một lát, anh đi ra ngoài, công dân họ Giang cũng đi theo theo anh.

Thôn này giống một thôn làng rất bình thường, có người trồng rau, bón phân trên đồng, có người lại đang trò chuyện cùng nhau, thi thoảng lại cười cười nói nói, thoạt nhìn không có gì bất thường. Hai người sau khi hỏi thăm liền phát hiện ra trong thôn cũng đã từng có những người ngoài thôn như họ đến đây, nhưng tất cả đều bọn họ chỉ ở lại một đêm, sau liền rời đi.

Khi Từ Đồng Quy ở bên ngoài hỏi thăm, nhìn thấy trong nhà có người đang đánh bài, Giang Vu Tận suy nghĩ không đến một giây liền quả quyết đi vào trong nhà xem người ta đánh bài.

Rất nhiều người cũng như cậu tụ tập đứng lại một bên nhìn, tuy là không quen biết,nhưng thỉnh thoảng cậu vẫn có thể trao đổi vài câu với người bên cạnh, nhỏ giọng phân tích ván bài, người bên cạnh còn khen cậu vừa nhìn đã biết là một cao thủ.

Giang Vu Tận khiêm tốn vẫy vẫy tay, nói quá khen rồi.

Trong phòng, tiếng trò chuyện xen lẫn với tiếng âm thanh va chạm không nặng không nhẹ phát ra từ trên lầu, cậu hơi ngẩng đầu.

Có người bên cạnh xua tay nói:” Chắc Tiểu Nha lại đang quậy phá gì đó trên lầu.”

Giang Vu Tận nhìn đi chỗ khác, mỉm cười nói:”Cô bé có vẻ rất hoạt bát nha.”

Từ Đồng Quy, người đang trò chuyện với những người khác ở bên ngoài, liếc nhìn sang một bên thì thấy người trong nhà mặc áo sơ mi tư thế thoải mái đứng một bên, như nhận thấy ánh mắt của anh, người nọ quay đầu lại vẫy vẫy tay như đang ra hiệu anh đến đó xem một chút.

Từ Đồng Quy không có đi xem người khác chơi bài, ngay cả Giang Vu Tận cũng không thể lại tiếp tục xem, bọn họ đi vòng quanh thôn vài vòng cho đến khi trời tối đi, lúc này họ mới bắt đầu đi bộ vòng về.

Trông thôn không có gì khác thường, điều đặc biệt duy nhất chắc có lẽ là hầu như nhà nào cũng có một miếu thờ, miếu nhỏ đều đóng lại, không thể nhìn thấy bên trong thờ cái gì.

Trên đường trở về, bọn họ đi qua một con đường mòn và tại một nơi hết sức vi diệu, hai người thấy một từ đường màu đen nửa kín nửa hở nằm ở lưng chừng núi.

Những từ đường tổ tiên hiện nay hiếm thấy có cái nào lại có màu đen như cái này.

Nhìn sang người bên cạnh, Từ Đồng Quy nói: “Về trước đi.”

Giang Vu Tận đồng ý vô điều kiện.

Tin xấu là Lý Nhị không quan tâm đến bữa tối, tin tốt là Đồng Quy đã trả lại cái bánh bao hấp đang ăn dở sáng nay.

Ngồi trên ghế nhỏ, Giang Vu Tận lấy ra chiếc bánh bao của mình, sau đó hào phóng chia một nửa cho người bên cạnh.

Từ Đồng Quy nói không cần.

Giang Vu Tận không thể tin được:”Anh ghét bỏ tôi!”

“…”

Từ Đồng Quy cuối cùng cũng cầm lấy một nửa chiếc bánh bao, chậm rãi ăn nó.

Giang Vu Tận hài lòng gật gật đầu, ngồi bên cửa sổ với một phần tư chiếc bánh bao và lú đầu ra ngoài nhìn.

Lúc này trời đã tối hẳn, sương mù ngoài cửa sổ lại bắt đầu xuất hiện trở lại, hơn nửa còn ngày một dày đặc.

Ăn tối xong cũng là lúc nghỉ ngơi, nằm trên giường chơi Anipop, Giang Vu Tận ngáp một cái, từ trong mắt chảy ra hai giọt nước muối sinh lý. Từ Đồng Quy vẫn đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, nói:”Cậu đi ngủ đi.”

Sau đó lại nói thêm:” Ngày mai cậu có thể bắt chuyến xe buýt vào buổi sáng để rời khỏi đây.”

Đó không phải là giọng điệu dò hỏi. Kết hợp với giọng nói lạnh lùng của anh, nó trở nên khá đáng sợ.

Giang Vu Tận thoái mái nhét mình vào tấm chăn, xoay người lại và tùy ý nói:”Được.”

Sau đó cậu đã thực sự ngủ thiếp đi, ngủ đến ngon lành, cho đến khi nửa đêm nghe thấy một tiếng động, cậu mới mở mắt ra.

Thôn này về đêm yên tĩnh hơn rất nhiều so với trong thành phố, thậm chí không có tiếng côn trùng hay gia súc kêu, mọi âm thanh cũng vì vậy mà không ngừng khuếch đại trong đêm tối tĩnh mịch.

Từ Đồng Quy cũng đã tỉnh, anh đang nhìn về phía cửa phòng.

Thanh âm từ ngoài cửa truyền đến, giống như tiếng bước chân đi lên cầu thang, nhưng lại không giống như bình thường, nó cứ ngắt quãng, nặng nhẹ đang xen là tiếng bước chân và tiếng cây nạng chạm đất.

Nếu không ngoài ý muốn thì người ngoài đó chắc hẳn là Lý Nhị.

Âm thanh ngày càng gần, hẳn là đã tới tầng hai, bước chân cũng càng ngày càng trở nên gấp gáp.

Ánh sáng của kim loại lạnh lẽo khẽ léo lên trên tay Từ Đồng Quy, Giang Vu Tận chậm rãi mang giày và bước xuống giường.

Có tiếng vặn mở cửa phát ra, nhưng họ đã khóa cửa theo thói quen, vì vậy tay nắm cửa không thể xoay được.

Ngoài cửa im lặng một lúc, tiếp đó là tiếng va chạm chói tai của những chiếc chìa khóa với nhau.

Có lẽ cuối cùng cậu ta cũng tìm được chìa khóa, tiếng lục lọi chìa khóa biến mất thay vào đó là tiếng chìa khóa được tra vào lỗ khóa rồi đến tiếng vặn mở cửa.

Từ Đồng Quy đã đứng ở cửa.

“Nhanh lên! Từ đường đang cháy! Mau dập lửa đi, đừng chọc ngài Saka nổi giận!”

Bên ngoài vang lên một tiếng la hét hoảng loạng, sau đó cả thôn như đều thức dậy, trong phút chốc thôn bỗng trở nên ồn ào.

Ổ khóa đang tra vào lỗ cũng nhanh chóng bị người bên kia cánh cửa rút ra, tiếng bước chân và tiếng chống nạng cũng dần dần đi xa.

Bên ngoài liên tục có những ánh sáng nhấp nháy, cậu đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống, có thể thấy thôn dân cầm đèn đuốc lần lượt chạy về một hướng, Lý Nhị cũng ở trong đám người với đôi chân khập khiễng.

Cậu ta đi rồi, so với ngọn lửa đang bùng lên ở trên sườn núi, nơi này dường như là một nơi an toàn.

Liếc nhìn Từ Đồng Quy vẫn đang nhìn về phía ngọn núi, Giang Vu Tẫn nói:”Tôi sẽ ở lại đây, anh đi xem tình hình đi.”

Giọng điệu của cậu rất chân thành, cũng rất ân cần, không hổ là một công dân nhiệt tình, tốt bụng.

Từ Đồng Quy cúi đầu nhìn sang cậu, sau đó đưa cho cậu bộ đàm rồi trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ.

Giang Vu Tận nhướng mày.

Ở lại đây đương nhiên là không thể nào.

Đánh một cái ngáp dài, cậu mở cửa phòng và đi xuống tầng.

Thôn dân ở đây tốc độ di chuyển cũng rất nhanh, khi cậu đi xuống cậu thang thì trên đường đã không còn bóng người.

Cảm thấy phương hướng có vẻ không sai lắm, cậu ở trong thôn hết rẽ trái lại quẹo phải, cuối cùng dừng lại ở một ngôi nhà không có gì đặc biệt.

Đây là nơi cậu xem mọi người chơi bài hôm nay.

Tầng một trong nhà đèn vẫn còn sáng, bên trong lại không có người, người bên trong có vẻ ra ngoài rất vội vã, cửa vẫn đang mở rộng.

Giang Vu Tận trực tiếp đi vào từ cửa chính, bước lên cầu thang.

Tầng hai không có đèn nhưng lại có ánh sáng từ tầng một thông qua khe hở trên mặt đất chiếu lên, miễn cưỡng có thể nhìn thấy rõ.

Giang Vu Tận chắp tay sau lưng đi lên lầu như một ông cụ non, ánh mắt đảo một vòng quanh tầng hai, cuối cùng dừng lại trên người đàn ông trung niên đang nằm trên mặt đất, mỉm cười nói: “Xin chào, Tiểu Nha.”

Lưu Thừa, người được gọi là “Tiểu Nha” đang bị trói chặt tay chân, đôi mắt anh ta mở to kinh hãi.

Anh ta không ngừng cố gắng giãy giũa để lùi lại, tóc ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm người đang tiến lại gần.