Uống xong ly rượu, mọi người cũng xem như khá quen thuộc rồi, Tô Vũ dẫn đầu đến một căn phòng ở tầng 2, khi Tô Vũ bảo người mở cái thùng bên trong ra.
Điền Tư Manh đã bắt đầu hơi không nhịn được cười.
“Chẳng lẽ Tề Dự bị nhét trong đó?” Điền Tư Manh nghĩ thầm.
Đồng thời thùng gỗ đã được mở ra, chỉ cúi đầu nhìn sơ qua, Điền Tư Manh phát hiện người nằm trong đó lại thực sự là Tề Dự.
Chỉ là lúc này miệng Tề Dự bị người ta quấn băng dính, tay chân cũng bị trói lại, bộ dạng đó thực sự chẳng có chút vẻ gia chủ nào.
“Này, trông có vẻ Tề gia chủ nằm đây khá thoải mái nhỉ?” Lúc này Tề Dự dường như đang ngủ, nằm trong thùng nhắm mắt lại.
Thực ra khi mở thùng, ông ta đã tỉnh rồi, chỉ là, thứ nhất là cả ngày không ăn không uống, ông ta thực sự không còn sức nhảy nhót nữa.
Thứ hai, cái mặt già này thực sự không giữ nổi.
Nghe có người nói chuyện, ông ta cũng mở hai con mắt vàng ố ra, nhưng cái dáng muốn lao vào cắn người mấy phát khi gặp người ta đã không còn, thay vào đó là chút vẻ cầu xin.
Lúc này Điền Tư Manh hoàn toàn không kiềm chế nổi, quay đầu che miệng cười.
Tô Vũ ra hiệu cho người bên cạnh, người đó liền động thủ cởi trói tay chân Tề Dự, sau đó bóc băng dính trên miệng ông ta ra.
Do dán quá lâu nên khi bóc ra, làm ông già này đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Trừng trị người tất nhiên phải có cách trừng trị người, tin rằng dù tính khí của Tề Dự có hung dữ đến đâu, bị trừng trị như vậy một hồi thì cũng hết oai phong rồi.
“Các anh đưa Tề gia chủ đi tắm rửa một chút, rồi mang lên sân thượng tầng 3 nhé.” Tô Vũ bịt mũi nói với người bên cạnh.
Một ngày trôi qua, tuy chưa đến mức đi đại tiện, nhưng tiểu tiện thì không biết đã tè bao nhiêu vào quần, nên ngửi cũng có mùi.
“Cô Điền, tôi muốn hỏi, đây chính là gia chủ Cẩm Thượng Cư hiện tại sao?” Trước kia Tiêu Trường Hà từng gặp Tề Dự, nhưng qua mấy chục năm, dung mạo ít nhiều cũng có thay đổi.
Lại thêm vừa rồi bị trói gô lại, Tiêu Trường Hà làm sao nhận ra được.
Điền Tư Manh gật đầu: “Đúng vậy, Tề Dự, Tề gia chủ, tôi đã nhắc nhở ông ta rồi, nhưng ông ta không nghe, bây giờ ra nông nỗi này cũng không trách được ai.”
Điền Tư Manh buông tay, đồng thời cũng thầm khâm phục Tô Vũ, phải biết rằng, Cẩm Thượng Cư có bao giờ lại chịu thiệt thòi như vậy chứ?
Tuy nhiên chuyện này, nhìn thú vị thì thú vị thật.
Nhưng Điền Tư Manh vốn luôn nhìn nhận vấn đề từ góc độ tổng thể, lại nghĩ đến một vấn đề sâu xa hơn.
Tuy rằng, vấn đề này nhìn có vẻ như lo bò trắng răng, nhưng lại không loại trừ một khả năng.
Lần trước Tô Vũ xử lý Tề Hoan, lần này lại xử lý luôn cả Tề Dự.
Đây rõ ràng là đánh cả cha lẫn con, Điền Tư Manh không nghĩ người của Cẩm Thượng Cư sẽ dễ dàng bỏ qua.
Thậm chí đối với họ, đây có thể coi là một sự sỉ nhục lớn.
Mà sau này chắc chắn họ sẽ tìm mọi cách trả thù.
Thực ra, Điền Tư Manh cũng biết, có lẽ Tô Vũ hoàn toàn không lo Cẩm Thượng Cư sẽ trả thù, bởi vì từ trên người Tô Vũ, cô ta nhìn thấy một sự tự tin kiểu cánh tay vĩnh viễn không thể vặn ngược bắp đùi.
Tức là, dù sau này Cẩm Thượng Cư có gây rắc rối thế nào, Điền Tư Manh đều tin rằng, cuối cùng bên chịu thiệt vẫn sẽ là Cẩm Thượng Cư.
Vậy thì, vấn đề đến rồi.
Chuyện này, theo lý mà nói cũng có liên quan nhất định đến Sơn Trang Quy Vân.
Tuy rằng quyết định then chốt không phải do Sơn Trang Quy Vân đưa ra.
Nhưng nếu người của Cẩm Thượng Cư bị dồn vào đường cùng, lại không dám động đến Tô Vũ, liệu có tìm Sơn Trang Quy Vân gây phiền phức không?
Dù khả năng này rất nhỏ, nhưng Điền Tư Manh có thể nghĩ đến điểm này, quả thực đã tính là tư duy chặt chẽ.
Nhưng đó đều là chuyện sau này, trước mắt điều quan trọng nhất vẫn là thứ sẽ xuất hiện lúc này, có thể nói là Điền Tư Manh quyết tâm phải có được.
Mà trong tình huống hiện tại, cô ta cảm thấy hy vọng của mình cũng rất lớn.
Trông có vẻ cô ta chỉ mang theo hai tùy tùng vô thưởng vô phạt, nhưng khi con thuyền này rời cảng, những Tử Sĩ Huyễn Dạ tinh nhuệ nhất của Sơn Trang Quy Vân cũng bám sát phía sau.
Chính là để trong quá trình tranh đoạt sau đó, họ sẽ có tác dụng đánh bất ngờ.
Hiện tại trước mắt, có hai nhà có quan hệ cạnh tranh trực tiếp với cô ta, một là Cẩm Thượng Cư, một là nhà họ Tiêu vừa xuất hiện mà cô ta chưa nắm rõ.