Rate this post

Trấn Nam hạ mắt nhìn xuống đĩa trái cây, chầm chậm nói: “Để không chạm trán với bọn cho vay thì chỉ còn cách này thôi.”

Chẳng để ý đến ngọn lửa đang bùng cháy bên cạnh, cậu cắm nĩa vào lát dưa mát lạnh rồi cho thẳng vào miệng.

“Tiền của tôi nhiều mà, em lợi dụng tôi đi.” Lăng Hải Thành kích động nói.

“Không cần thiết.” Cậu bình thản đáp.

Trong mắt hắn, cậu có lẽ bị dồn đến con đường cùng rồi, một bước cũng chẳng thể lùi.

Sự thật thì không phải như thế, phía sau, ngọn gió lớn đang thổi từng cơn, cậu lui một bước, thân thể bay bổng tự do, vách cao vực thẳm đến khi cậu chạm đất thân thể nát tươm. Cái cậu đang cố níu kéo là bản tính của mình, không phải vật chất xung quanh.

Trấn Nam khẽ chạm vào môi, khen ngợi: “Anh dùng dao giỏi thật”

Lăng Hải Thành không hiểu người bên cạnh đã phải chịu đựng những gì, đến mức bình thản như vậy.

“Xem phim ở nhà thì thế nào?” Trấn Nam cân nhắc kỹ lưỡng tiếp tục nói “Tôi xem với anh”

Hắn nghe đến đề nghị này liền sáng mắt, tâm trạng phức tạp cũng nguôi ngoai phần nào.

Lăng Hải Thành lần đầu tiên ngồi xem phim với người khác, nói không hồi hộp là giả, lựa chọn mãi mới được một bộ có đánh giá cao.

Đôi mắt vừa trong vừa sáng phản chiếu loạt hành động trên màn hình tivi, Trấn Nam chăm chú và im lặng một cách tuyệt đối.

Lăng Hải Thành âm thầm vòng tay ra phía sau, bóng lưng của hắn như nuốt chửng người bên cạnh.

Đến khi bộ phim kết thúc Trấn Nam đã gục đầu trên vai hắn, ai đời lại chọn bộ phim nhàm chán như vậy.

Sáng hôm sau, Trấn Nam bắt xe buýt đi từ sớm, cậu cần kiểm tra số lượng hoa nhập vào, ban đầu chỉ đặt số lượng tương đối, có vẻ chủ trang trại hoa giao đến nhiều hơn lúc thỏa thuận.

“Ngại quá, số này là Mạc Thượng Yến tặng thêm, con bé còn nhỏ nên không biết, giờ đem về chúng sẽ hao hụt nhiều lắm, mong cậu nhận cho.” Người giao hàng hành động như thể sợ Trấn Nam sẽ từ chối, vừa nói xong đã cuống quýt lái xe rời đi.

Ôn Kha cẩn thận đem số hoa được giao đến vào bên trong, anh vẫn đeo kính râm, không bỏ xuống một giây nào.

Cửa chưa mở đoàn người đã xếp hàng chờ sẵn, trên tay mỗi người đều cầm chắc cái điện thoại hoặc máy ảnh.

“Tôi mới lập fanpage, từ nay có thể nhận đơn đặt trước rồi” Ôn Kha nhìn chiếc laptop trắng đang yên ổn nằm trên bàn tròn.

Trấn Nam khẽ gật đầu.

Anh lên tiếng nhắc nhở: “Cậu bị muỗi đốt rồi, tôi có thuốc bôi, để tôi lấy cho cậu.”

Cậu vội vàng ngăn cản: “Qua vài hôm nó sẽ lặn mất thôi.”

Ôn Kha nghĩ rằng bản thân đã để ý những tiểu tiết và đang làm quá lên, anh đáp: “À, được.”

Sau khi mở cửa, Trấn Nam không lấy một giây để nghỉ ngơi, hết tỉa hoa rồi đến quấn giấy, Ôn Kha đứng ở quầy thu ngân, anh chăm sóc khách hàng, cách nói chuyện vô cùng điêu luyện.

Nhìn dáng vẻ đó ắt hẳn phải là người cứng nhắc, không ngờ anh làm tốt đến mức, mỗi khách hàng đều cho tiền tips.

Chiếc áo sơ mi trắng hở hai cút trên cùng, quần âu đen được ủi thẳng tắp, thêm cặp kính râm cứ như diễn viên nổi tiếng đang quay show thực tế. Ôn Kha bị hỏi han liên tục nhưng anh vẫn nhã nhặn giải đáp thắc mắc.

Nhờ có nhân viên mới, cửa hàng vừa dập tin tức ngày hôm qua, hôm nay lại sôi động trở lại đường đua.

Mỗi bức ảnh được đăng tải lên mạng xã hội đều là tuyệt phẩm, dân nghiệp dư bấm máy liền cho ra một khung cảnh đẹp mê hồn, một chàng thiếu niên trầm tính như đóa hướng dương tràn đầy năng lượng, người còn lại như loài hoa quỳnh.

Chẳng cần đến trưa bọn họ đã bán sạch số lượng hoa có trong cửa hàng, cả hai ăn trưa ở chỗ gần đó.

Ôn Kha là người gọi món, anh luôn hướng đến chế độ dinh dưỡng, cơ thể hiện tại của Trấn Nam khá ổn nhưng hạn chế về chiều cao. Cần có sức khỏe tốt, chiều cao cũng không thể thiếu.

Gọi món xong anh lên tiếng hỏi: “Dạo này cậu không đi bơi nữa sao, đang trong độ tuổi phát triển mà?”

“Chắc chị ấy chưa nói.” Trấn Nam nâng mắt nhìn ra phía ngoài “Gia đình nhận nuôi em khá đặc biệt đấy, một người nằm viện với tình trạng không mấy khả quan, một người nghiện cờ bạc, số tiền mà em phải trả đã lên đến chục tỷ, em không có thời gian làm những chuyện khác”

Phụ vụ đưa món lên rồi rời đi, không khí vẫn cứ trầm lắng như vậy.

Ôn Kha là người lên tiếng trước: “Tôi đã tìm hiểu kỹ quốc gia này rồi, thật rắc rối để trừ khử một người.”

Anh với lấy ly nước trước mặt, nhấp một ngụm nhỏ. “Tôi không cần biết những chuyện cậu đã trải qua, tôi chỉ cần biết cậu muốn gì.”

Trấn Nam vẫn nhìn ra phía ngoài, đôi mắt lạc lõng, cân nhắc nói: “Không cần thiết giết chết”

Ôn Kha đặt ly nước xuống bàn, ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm túc. “Về phần pháp lý, tôi sẽ giải quyết giúp cậu.”

Không khí xung quanh như chùng xuống, sự căng thẳng và lo lắng lẫn lộn trong không gian yên tĩnh. Trấn Nam quay đầu lại, ánh mắt chấn kinh khi phát hiện người vừa bước vào quán.