Rate this post

“Chị chạy tới chạy lui lấy giúp em.” Cậu nói “Chị cứ lấy theo sở thích của mình.”

Hạ Yến cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh: “Chi bằng tôi thanh toán ngay tại đây, bởi vì tôi bận nhiều việc không có giành lại người ta.”

Trấn Nam chỉ muốn tặng cho đối phương, nhưng đôi co với Hạ Yến, một người trợ lý vừa giỏi vừa năng suất, cậu đấu không lại. Đành nhường cô một bước, Hạ Yến quét mã thanh toán, cô chọn một cái với tông màu trầm và là mẫu đơn giản nhất.

“Thích quá đi! Cậu thật khéo tay.” Hạ Yến muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng.

Cô lái xe đưa Trấn Nam đến địa điểm cần đến, trên xe cô líu lo kể những chuyện ở công ty, khiến Trấn Nam cảm thấy không gian rộn ràng như có trăm người, chẳng nhàm chán chút nào.

Hạ Yến thì thầm, giọng cô đầy nghiêm trọng: “Tấm ảnh hai người nắm tay nhau vào công ty đến tay Chủ tịch rồi.”

“Thật sao?” Cậu nghiêng đầu hỏi.

“Nhưng mà cậu yên tâm.” Hạ Yến vui vẻ nói tiếp “Chủ tịch dặn chỉ được lưu truyền trong nội bộ, nhà họ Lăng vốn kín tiếng mà.”

Cô chăm chú quan sát phía trước: “Lần đầu tiên tôi thấy Lăng Tổng đưa chuyện đời tư lên mạng xã hội như vậy, khi đó tôi cứ ngỡ sẽ mở hợp báo công bố luôn đó chứ.”

Trấn Nam có theo dõi tin tức vào giai đoạn đó, phải nói Lăng Hải Thành cực kỳ thông minh. Hắn làm theo yêu cầu không hề tiết lộ về cậu, cho Hàn Lâm Bạch vui sướng một thời gian, hít một ít phấn hoa làm cậu ta cứ tưởng đó là mật.

Ngày hôm sau liền nhờ bà chủ nhỏ đăng bài viết, cố tình chụp nửa mặt gây tò mò cho mọi người, vừa kéo Hàn Lâm Bạch về vũng bùn lầy sâu không thấy đáy, vừa kéo lợi nhuận cho cửa hàng hoa.

Cậu thật sự khâm phục hắn, cũng có chút đáng sợ, sợ bản thân bị hắn lừa khi nào không hay.

Hạ Yến cảm thán nói: “Đi cùng với cậu vui vẻ biết bao, ước gì ngày ngày chở cậu dạo quanh ba vòng thành phố.”

“Gì chứ? Em không hiểu.” Trấn Nam xoay đầu hỏi.

Cô phì cười: “Đi với Lăng Tổng nhàm chán lắm, tâm thế lúc nào cũng sợ sẽ bị bỏ lại ở giữa đường.”

Trấn Nam gật gù đồng ý với câu nói đó, khi ngồi sau xe của Lăng Hải Thành cảm giác rất giống.

Đến địa điểm được chỉ định, Hạ Yến vẫy tay chào tạm biệt, cô lên tiếng nhắc nhở: “Nếu về bắt xe không được cứ gọi tôi.”

Trấn Nam khẽ gật đầu đáp: “Em biết rồi.

Đêm xuống, Trấn Nam bước vào con hẻm với ánh đèn nhạt. Mùi khói đem theo hương thơm nồng nàn nhưng không thể che lấp không khí ngột ngạt, mờ ám xung quanh. Cậu mở cánh cửa quán, ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn lồng nhỏ tỏa ra, khiến quán trông càng u ám hơn.

Phương Nguyện ngồi ở một góc khuất, chiếc bàn gỗ cũ kỹ giữa những tiếng cười nói xô bồ và tiếng ly tách va chạm. Ông ta ra hiệu cho cậu lại gần với gương mặt hớn hở.

Trấn Nam ngồi xuống đối diện, cậu thấy Phương Nguyện khẽ liếc nhìn xung quanh như chắc chắn thứ gì đó.

“Con vất vả rồi, để ta gọi món.” Phương Nguyện nói rồi gọi hai bát hủ tiếu.

Đến khi phục vụ đem ra, ông ta liền cấm đầu ăn như thể bị bỏ đói vài tháng, cậu nhấc đũa cho từng chút một vào miệng, hai hình ảnh trái ngược nhau càng ngày càng thu hút ánh nhìn xung quanh.

Bà dì với làn da rám nắng nhìn Trấn Nam đăm đăm, cậu cứ như người thừa kế của gia tộc cao quý, bước chân vào nơi xập xệ liền toát lên khí chất khác người.

Giọng cười vang lên, cợt nhả nói: “Lão Phương hôm nay dẫn theo con trai đó à? Nhìn hai người chẳng giống nhau tí nào.”

Phương Nguyện không quan tâm lời nói kia, thúc dục Trấn Nam: “Ăn đi, đừng nghe lời xàm xí của bọn họ.”

Chung quanh là tiếng cười nói bàn tán rôm rả, Trấn Nam vẫn điểm đạm ăn, cậu không nhút nhát trong mắt người ngoài, bọn họ không thể châm chọc quá lâu. Cái dáng vẻ mà không ai bắt chước được, ngay cả người ngồi đối diện cũng tự thấy thua thiệt một đứa nhóc mới lớn.

Lớp dầu mỡ dính trên môi Phương Nguyện trở nên bóng loáng dưới ánh đèn, ông ta đi vào thanh toán rồi gấp gáp kéo Trấn Nam ra ngoài.

“Đi đến nơi này, có thứ quan trọng đang chờ chúng ta.” Dáng vẻ vừa gấp gáp vừa hấp tấp, chỉ vài bước chân ông ta đã kéo cậu vào sòng bạc quen thuộc.

Dám người kệch cỡm cười lớn, sảng khoái nói: “Đúng là người biết giữ lời hứa.”

Trấn Nam xoay người cánh cửa liền bị người khác đóng sầm, hai tên đô con đứng chặn trước cửa, đôi mắt đầy thèm khát nhìn về phía cậu. Mỗi một bước chân đều muốn nhào đến ngấu nghiến con mồi.

Trấn Nam xoay đầu nhìn Phương Nguyện, ông ta liền nói lời ngon tiếng ngọt: “Con trai đừng trách ba, con chỉ cần ở với họ một đêm, năm tỷ ba vừa vay họ sẽ không tính lãi, con nói xem chẳng phải rất lời sao?”

Ông ta vội vàng giải thích thêm: “Tiền vừa vay ba đã chơi sạch rồi, nếu như nuốt lời bọn họ sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng, con hãy hiểu cho ba.”