Rate this post

Tâm cậu tĩnh lặng như mặt nước ở nơi khuất gió, gợn sóng nhỏ là do một tay Phương Nguyện tạo nên, một vòng tròn bé như hạt sỏi bắt đầu lan rộng ra mặt nước.

Thất vọng không đủ để diễn tả, từ lâu cậu đã thất vọng về kẻ này, cậu muốn cho ông ta cơ hội làm lại, ít nhất vì cái lý do nuôi dưỡng sáu năm trời. Ngày đầu được nhận nuôi ông ta đã lộ bản tính thật, nghiện cờ bạc đến mức cơm không nấu nhà không trông coi.

Cậu phải xắn tay áo nấu một mâm cơm đạm bạc chờ ông ta đến khi trăng treo trên cao, đứa trẻ mang cái bụng rỗng, rồi kiệt sức ngất đi trong đêm đầu tiên. Những ngày sau đều là chuỗi ngày không mấy vui vẻ, ông ta đánh thắng sẽ đem số tiền đó dồn vào việc ôm gái, tổ chức buổi tiệc linh đình.

Nếu như vận may không có, hôm đó trắng tay, ông ta liền trút giận lên đứa trẻ, mỗi bạt tay gián xuống cậu đều nhịn cho qua, mảnh thủy tinh vỡ tan nát trên sàn nhà, cậu một bước không dám tiến, vì một cái ngoắc tay của ông ta phải nhấc chân đi đến nghe ông ta càm ràm.

“Mày không biết nói hả? Suốt ngày im lặng làm tao phát cáu, đều tại mày nên tao mới thua.”

“Ván bài đó đẹp như vậy thua một cách vô lý, làm tao phát điên lên được, mày có hiểu cảm giác đó không?”

“Mày không thể cười lên hả? Biết thế tao đã không rước gánh nặng về rồi, đồ thứ vô dụng.”

Mảnh vỡ đâm sâu vào chân, máu chảy lênh láng trên sàn nhà, cậu nhịn nhục cho qua. Thời gian đó ngoài bản thân, cậu chẳng còn ai gọi là thân thiết. Người chị hay lui tới phải tận năm mười bảy tuổi mới được gặp lại, cậu không thể khóc lóc kế với người nhà cách hàng vạn dặm.

Những lời đay nghiến của ông ta trôi vào quên lãng, bù đắp bằng những lời điêu ngoa, bản chất là bản chất, rồi ngày qua ngày, đến nổi ông ta bê tha vài ngày mới về một lần, cậu muốn tiếp tục học nhưng bữa ăn còn phải tự lo cho mình.

Trấn Nam vất vả tìm kiếm việc làm từ lúc được nhận nuôi, rồi đến một ngày Phương Nguyện trở về, ông ta gom sạch tiền tiết kiệm của cậu.

“Một thằng nhóc như mày thì tiết kiệm làm gì, tao còn nhiều thứ phải lo cho cái gia đình này.”

Trấn Nam đứng nhìn ông ta khuất bóng, tâm trạng không buồn cũng không tủi, cậu tự đâm đào vào những thứ này, tự muốn rèn rũa bản thân, cậu mím chặt môi chôn giấu cảm xúc đang dâng trào mắc kẹt ở cổ họng.

“Mẹ nó, này hôm nay lại thua, tại cái thứ như mày hết đó, phá hỏng tâm trạng của tao.”

Cậu đứng ở góc nhà nghe ông ta mắng chửi, đôi tay vòng ra phía sau dày vò, đến khi ông ta mệt đến mức ngủ thiếp đi. Đôi tay hành xử nhẹ nhàng, bước chân nhấc lên không phát ra một tiếng động, chiếc chăn giữa đêm lạnh là cậu đi lấy cho ông ta.

Trấn Nam thở dài, đôi mắt trở nên trống rỗng: “Muốn vui vẻ sao, tôi chiều theo ý các người.”

Đám người có mặt trong căn phòng cười phá lên: “Ông dạy con tốt đó, đúng là một con chó ngoan ngoãn.”

“Cởi đồ, mau cởi đồ ra đi.”

Đám người phấn khích hò reo, người thì đỏ mặt tía tai khi tưởng tượng ra diễn cảnh Trấn Nam khỏa thân, người thì hơi thở trở nên dồn dập bên dưới trương phồng. Bọn họ gấp gáp đến độ cởi thắt lưng ra cầm chắc trên tay.

Phương Nguyện ngồi bất động ở một bên, im lặng không nói.

Dưới ánh đèn mờ nhạt Trấn Nam cởi bỏ từng cúc áo, làn da không tì vết nhẵn bóng, làm cho những tên đần độn thèm nhỏ dãi, bọn chúng đứng bất động quan sát từng hành động một, tiếng mở khóa quần lần lượt vang lên.

Phương Nguyện không thể nhìn cái diễn cảnh này nữa, ông ta không có hứng thú, liền quay mặt vào một gốc, xem như không liên quan đến mình.

Cơ bụng sáu múi hiện ra rõ ràng, cánh tay rắn chắc không có tí mỡ thừa, cái cổ gợi cảm như đang mời gọi bọn họ, mỗi lần cậu chuyển động khuyên tai đều ánh lên luồn sáng ngũ sắc, vệt đỏ phía sau tai càng ấn tượng trong mắt người khác.

Ánh sáng lóa lên Trấn Nam bất ngờ rút ra con dao ngắn, lớp áo rơi xuống cả đám bừng tỉnh sau cơn động dục.

Rầm!

Cánh cửa mở toang.

Lăng Hải Thành nhìn thấy Trấn Nam đôi mắt liền hằn tơ máu đỏ, hắn cởi áo ngoài khoác lên cho cậu. Sát khí của hắn trổi dậy làm cho thứ lượn lờ trong không khí biến mất, mọi thứ trở nên trầm xuống, lạnh lẽo vô cùng.

Cái lạnh giá thối từ nam cực khiến cho mọi thứ trở nên bất động, cảm giác như máu bị đông cứng, chỉ một cử động nhỏ bản thể liền tan nát, vỡ vụn thành từng mảnh.

Hắn liếc nhìn xung quanh với hốc mắt đỏ au: “Ngày hôm nay, các người đừng hòng lành lặn mà rời khỏi đây.”

Đám người không biết sợ ngược lại còn khinh thường lời nói vừa rồi.

“Chỉ đem hai người đến đòi đánh bọn này, đem người đến chung vui thì có.”

“Đúng là mạnh miệng, mà hai người vừa đến trong có vẻ ngon miệng đấy, ngày hôm nay hời rồi.”

“Phương Nguyện thật là biết cách lôi kéo người khác, toàn hàng tươi ngon.”