“Lột bỏ hết quần áo rồi nằm sấp xuống cầu xin còn kịp.”
Trấn Nam lặng lẽ gấp gọn con dao cho vào túi quần, dưới khí thế uy áp của Lăng Hải Thành, cậu còn phát run, nuốt xuống ngụm khí lạnh, lời nói cũng bị kẹt lại cổ họng.
Hạ Yến với gương mặt lạnh băng khác hẳn với lúc chiều, cô cầm cây baton trên tay rồi đưa nó cho Lăng Hải Thành, hắn cầm lấy một cách nhịp nhàng.
Bàn tay hắn khẽ xoay chuyển, cây baton lướt qua không trung, tạo nên âm thanh nhẹ nhàng như gió lướt qua mặt nước, nó phát sáng dưới ánh đèn phản chiếu ánh thép sắc lạnh.
Lăng Hải Thành ngay lập tức di chuyển, hắn xoay người vung cây baton trong tay theo một đường cong hoàn hảo. Tiếng xé gió vang lên, mạnh mẽ và quyết liệt. Baton trong tay hắn như một phần mở rộng của cơ thể, không có chút do dự hay lưỡng lự.
Cả đám bao vây Lăng Hải Thành đều bị đánh ngã rạp dưới chân hắn, máu văng lên bức tường cũ kỹ, ánh đèn còn hùa theo hắn chớp tắt từng đợt, càng làm luồn không khí trở nên lạnh buốt.
Mỗi lần vung tay như đang trút giận, ánh mắt Lăng Hải Thành trở nên mờ mịt, hắn siết chặt baton trong tay, càng nghĩ càng hăng máu, đôi mắt ấy đen ngòn nhưng dường như có một chấm nhỏ đang phát sáng.
Lăng Hải Thành đứng giữa đám người đã ngã rạp, cơ thể hắn căng cứng như một cỗ máy vừa được tra dầu, vận hành với sự hoàn hảo đến tàn bạo. Máu nhỏ giọt từ đầu cây baton xuống sàn nhà, hòa cùng những vết loang lổ trên tường, tạo nên một cảnh tượng rùng rợn. Ánh đèn trên trần tiếp tục chớp tắt không ngừng, như đang cùng hắn nhịp theo từng hơi thở gấp gáp và đầy giận dữ.
Hắn hít một hơi sâu, nhưng thay vì bình tĩnh lại, cảm giác phẫn nộ trong hắn càng dâng trào, như một cơn sóng lớn không thể kiểm soát. Mỗi lần nghĩ đến những kẻ trước mặt, ánh mắt hắn càng thêm mờ mịt, gần như bị che phủ bởi màn sương của sự căm phẫn.
Chấm sáng nhỏ trong đôi mắt đen ngòm của Lăng Hải Thành dần trở nên rõ ràng hơn, bất chấp mọi thứ xung quanh đang bị cuốn vào vòng xoáy bạo lực mà hắn tạo ra. Hắn siết chặt cây baton trong tay, các khớp ngón tay trắng bệch vì lực siết quá mạnh, rồi lại vung lên lần nữa, không hề do dự.
Những tiếng la hét, rên rỉ yếu ớt xung quanh càng làm hắn thêm phần hung hăng, như kẻ điên loạn không còn kiểm soát được bản thân. Hắn không thể dừng lại, cảm giác tê tái từ lòng bàn tay lan lên cánh tay, rồi thấm vào từng thớ thịt. Mồ hôi lạnh toát ra khắp người, nhưng cơn nóng giận trong tim lại thiêu đốt hắn từ bên trong. Lăng Hải Thành tiếp tục đánh, cho đến khi không còn ai trong số những kẻ bao vây hắn đứng vững.
Cuối cùng, khi không còn âm thanh nào khác ngoài nhịp thở của chính mình, Lăng Hải Thành dừng lại nhìn quanh, đôi mắt mờ mịt bắt đầu lấy lại tiêu cự.
Hắn thả lỏng cây baton, để nó rơi xuống sàn với một âm thanh trầm đục: “Để lại một ít ma túy rồi gọi cảnh sát.”
Hạ Yến nhặt lại cây baton, nghiêm túc đáp: “Vâng ạ.”
Hắn cúi đầu, khẽ hỏi: “Bọn chúng đã làm gì em rồi?”
Chưa đợi Trấn Nam trả lời hắn đã ôm chầm lấy cậu, hôn lên mái tóc mềm, run rẩy an ủi: “Đều qua hết rồi đừng nghĩ ngợi nữa, về nhà của chúng ta.”
Được bao bọc bởi Lăng Hải Thành, bao nhiêu là ấm áp, thứ cảm giác an toàn mà từ lâu đã không có được, Trấn Nam có chút mủi lòng.
Nhưng nói về sợ, cậu sợ hắn hơn đám người kia, ra tay quá tàn nhẫn, hắn bỏ lại một câu cho Hạ Yến chính là muốn qua mắt cậu. Đám người đó nếu cố chấp đưa đến bệnh viện, cậu dám cá không sống nổi đến tuần sau.
Phương Nguyện từ lúc sự việc xảy ra liền trốn chui trốn nhủi ở dưới gầm bàn, ông ta run lẩy bẩy như thằn lăn đứt đuôi, cậu trước giờ không biết người ba nuôi này hèn nhát đến như thế
Trong lúc lơ là Trấn Nam bị hắn bế lên, bao trùm bởi mùi hương của Lăng Hải Thành, giọng nói ấm áp của hắn khẽ bên tai, như tấm khiên vô hình chống lại những tạp âm xung quanh.
Cậu nghe thấy tiếng còi của cảnh sát, nghe thấy tiếng xì xào bàn tán, tiếng nhốn nháo chạy loạn của những người lân cận, tiếng hò hét có người bị thương nặng nhưng hết thảy đều chẳng liên quan đến Trấn Nam.
Cậu gục lên vai hắn, nghiêng đầu thở một hơi, trong lòng nhẹ tênh.
Cả hai cứ giữ tư thế đó ngồi trong xe một lúc, đôi bàn tay run rẩy đặt ở mông dần dần di chuyển đến eo, hắn siết cậu đến mức khó thở.
“Tôi ngủ với mấy tên đó rồi, anh có cảm thấy bẩn không?” Cậu nhàn nhạt hỏi.
Tiếng tan vỡ, cõi lòng Lăng Hải Thành vụn ra từng mảnh, cơ thể hắn tức đến phát run, từng đường tơ máu kéo đến dày đặc, hắn khẽ lắc đầu: “Tôi cũng giống với những tên đó, ban đầu cưỡng ép em, em có thấy tôi kinh tởm không?”
Đôi tay chậm rãi luồn vào mái tóc đen, cậu mỉm cười nói: “Đùa thôi, tôi đã từng nói rồi mà, làm gì có chuyện vô lý đó chứ?”