Rate this post

Trấn Nam cởi bỏ mũ gấu bông, ngồi xuống hàng ghế gần đó hít thở không khí về chiều, đầu tóc ướt sũng vì mồ hôi tuôn ra như mưa, bụng cậu cồn cào vì đói. Đầu ốc được chút thư giãn cậu nhớ lại ký ức lúc sáng nay, thật hết nói.

Trấn Nam lê tấm thân rã rời về nhà, định tắm rồi đến cửa hàng tiện lợi nào ngờ chiếc xe đổ trước con hẻm chắn gần hết lối đi, nhìn nó chẳng hợp mắt tí nào. Cậu ngớ lơ, lướt qua nó như thể không liên quan đến mình, người trong xe vội vàng bước xuống bắt chuyện.

“Phu, phu…”

Trấn Nam thấy dáng vẻ khó xử của người kia lập tức mở miệng: “Tôi là Trấn Nam.”

“Cậu Trấn, chủ tịch Lăng đã giao nhiệm vụ cho tôi giám sát, ngày hôm nay cậu phải ở cùng với cậu chủ.”

“Tôi muốn tắm một chút.” Cậu bình tĩnh nói tiếp “Làm phiền các anh rồi.”

“Không phiền, thật sự không phiền.”

Trấn Nam đi vào con hẻm, tác phong nhanh chóng như mọi ngày, đi chưa được bao xa đã nghe thấy bọn người vừa nãy trò chuyện với nhau, cậu lại cố ý bước nhỏ để nghe nốt phần còn lại.

“Trước buổi lễ kết hôn nhà họ Lăng gà bay chó nhảy, một trận đánh phủ đầu luôn.”

“Hôm đó tao không có ca trực.”

“Phiền muốn chết, Lăng phu nhân mách lẻo nói cậu chủ thích con trai, chơi bời bên ngoài có ngày lây bệnh, thôi thì cho cậu ấy lấy một người về để giữ chân.”

“Chủ tịch Lăng tin dễ dàng như vậy, không giống tác phong thường ngày.”

“Có bằng chứng cụ thể, Lăng phu nhân quăng cả xấp ảnh chụp cả hai đi vào phòng, rồi sáng hôm sau người đó rời đi với chiến tích khủng lắm, cổ bị cắn nát luôn.”

“Những lần xem mắt lúc trước cậu chủ đều từ chối, thì ra đó là nguyên nhân.”

“Lăng phu nhân có tâm che mặt người kia lại, nên không rõ danh tính.”

Cả hai trò chuyện với nhau xong liền ôm trán suy tư, cái nghịch cảnh khùng điên chỉ có người giàu mới hiểu được.

Đoạn đường đi đến nhà Lăng Hải Thành không gần không xa, vỏn vẹn một tiếng ngồi ô tô, chỗ hắn ở gần như cách biệt với xã hội, đoạn đường dẫn lên một khu rừng được thắp sáng bởi ánh đèn, chẳng bao lâu ngôi biệt thự đã hiện ra trước mắt.

Cổng nhà từ từ rộng mở, ánh sáng được thắp lên ở khắp nơi, ví ngôi biệt thự này là ngọn đuốc sáng của cánh rừng cũng không ngoa, nằm sâu trong rừng với độ cao cách biệt với những nơi khác ở trung tâm thành phố nên nhiệt độ về đêm khác biệt hẳn.

Trấn Nam bước xuống xe không ngừng xoa tay, chiếc nhẫn lóe sáng dưới ánh trăng đêm, cậu gật đầu nói: “Cảm ơn các anh.”

“Nhiệm vụ của chúng tôi mà.” Người vệ sĩ cười trừ.

Cậu rải bước trên con đường bằng phẳng, hương thương của núi rừng chiếm lấy khoan mũi bơm đầy khí vào phổi, đài phun nước không ngừng tạo ra những âm thanh dễ nghe, hoa được trồng xung quanh đua sắc dưới ánh trăng đêm.

Cửa nhà đóng chặt như một ải trong game, Trấn Nam bình tĩnh nhấn chuông, vài phút trôi qua với không gian tĩnh lặng, lúc sau mặc nhiên không có hồi âm.

Hiến khi trăng trên cao tròn vành vạnh bầu trời trong vắt, những ngôi sao xung quanh rõ mồn một, cậu thở hắt ra một hơi xoay người ngồi xuống bậc thềm, trước khi lên xe trong lòng đã dự tính được chuyện này sẽ diễn ra, nghĩ được tình huống xấu nhất bản thân sẽ ít đi phần thất vọng.

Thời gian rảnh rỗi cậu liền chợp mắt, như này có mấy khi đâu.

Trấn Nam bị đánh thức bởi tiếng động nhỏ, cậu lờ mờ tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu, ánh đèn ô tô chiếu thẳng vào mắt làm cậu cứ ngỡ bản thân bị đột quỵ chết từ khi nào rồi. Cậu che chắn cho đôi mắt, qua một lúc lâu mới nhìn thấy được xung quanh.

Người bước xuống xe với bộ suit đen không ai khác ngoài Lăng Hải Thành, hắn gấp gáp đi vòng qua phía còn lại mở cửa xe tháo dây an toàn, nhẹ nhàng bế người còn lại xuống.

Một khắc nào đó khiến Trấn Nam phải dụi mắt nhìn lại, quá khác biệt.

Hắn bước đến gần nhìn cậu với ánh mắt vô cùng khinh bỉ, giọng nói lạnh lẽo như màn sương đêm bủa vây: “Nhập mật mã.”

Trấn Nam nhập theo những gì hắn đọc, cánh cửa mở ra Lăng Hải Thành gấp gáp vào trong, hắn cũng chu đáo đắp áo ngoài cho người nọ.

Với ánh sáng tốt như vậy cậu đã lập tức nhận ra người trong vòng tay của hắn, không ai khác chính là người phục vụ đã nhờ cậu lấy nước hộ.

Hẳn là khi đó cậu bị hắn nhầm lẫn thành người đó, nơi ngực trái nhói lên một nhịp. Thà tin rằng cậu bị cưỡng hiếp còn hơn là chuyện bị nhầm thành người khác, cảm giác không tốt chút nào.

Lăng Hải Thành bế người vào phòng, cẩn thận đắp chân rồi quay trở ra với gương mặt nhăn nhó.

Hắn cau có hỏi: “Đến đây làm gì?”

“Chủ tịch Lăng bảo đến.” Cậu bình tĩnh đáp.

Cả hai đứng cách năm sáu thước, Trấn Nam lại có cảm giác hắn chỉ cần vươn tay ra liền có thể bẻ gãy cổ cậu.

“Cậu là chó à? Người khác bảo đi đâu thì đi đó, thường ngày cậu ăn gì vậy?” Hắn cáu gắt lên giọng.