Rate this post

Lăng Hải Thành xuất hiện với dáng vẻ trịnh thượng, bên cạnh hắn là người phục vụ khi đó, cậu ta đứng nép phía sau như thể chú thỏ trắng nhỏ nhỏ xinh xinh.

Thứ nặng nề đè nén trong lòng không phải là ghen tuông hay ganh tỵ, Trấn Nam không có tư cách đó, hoàn toàn không có. Cậu chỉ sợ bọn họ cãi nhau một trận ầm ĩ như cái cách hai người vệ sĩ ôm đầu ngao ngán, bản thân cậu có chút sợ hãi dáng vẻ của một gia đình trên bờ tan vỡ.

Lăng Hạ vén tóc từ từ đứng dậy, chậm rãi nói: “Dùng bữa xong rồi, gia đình em xin phép về trước.”

Lăng Liên Dương gật gù nói: “Trời không còn sớm nữa, em cũng đưa bọn trẻ về.”

“Đúng, đúng.” Lăng Liên Cường lập tức nói “Em về trước.”

Lăng Liên Tường khẽ gật đầu.

Bọn họ đi trước tránh tai vạ đến với mình, khung cảnh chỉ còn lại lát đát vài người với không khí chết chóc. Ánh mắt của mỗi người đều không giống nhau, sắc thái đa dạng từ sợ hãi e ấp đến cường ngạnh cứng rắn, từ tức giận cho đến châm biếm.

“Mày dẫn thứ đó về làm gì, bẩn thỉu.” Lăng Liên Tường nhíu mày tiếp tục nói “Người mày nên chịu trách nhiệm đang ngồi ở đây này.”

“Ba à, người hôm đó con ngủ cùng là Tiểu Bạch, Hàn Lâm Bạch.” Hắn cứng rắn tuyên bố “Người mà con phải cưng chiều và chịu trách nhiệm.”

Lăng Hải Du xùy cười, hắn ta vội lấy tay che miệng, trong thời khắc mấu chốt này chẳng mấy ai để ý ngoài Trấn Nam.

Ảnh gốc Lăng Liên Tường xem qua kỹ càng rồi, gương mặt là của Trấn Nam, ông ta bị câu nói làm cho suýt thì đứng tim, tức chết!

Ông ta nghĩ vì cuộc hôn nhân ép buộc mà Lăng Hải Thành tìm người về để chọc tức, ông ta lập tức nổi giận đùng đùng.

Hàn Lâm Bạch thúc thít nài nỉ: “Em, em không muốn ở đây.”

Lăng Hải Thành lo lắng an ủi: “Không sao, bọn họ chỉ là không hiểu.”

“Con xin phép ra ngoài đi dạo ạ.” Trấn Nam điềm tĩnh lên tiếng.

Cậu không muốn chứng kiến vụ cãi vã vô lí này, bản thân tốt nhất nên lánh mặt.

“Được rồi.” Lăng Liên Tường xua tay.

Trấn Nam đứng dậy, Lăng Hải Du tiếp bước ngay sau đó, hắn ta dẫn cậu ra ngoài vườn dạo. Cả hai xem xem nhau, về dáng người đều cân đối, chẳng qua Trấn Nam bị đồng tiền xoay đến rã rời, gương mặt sớm trở nên bình lặng.

Ngược với cậu, người bên cạnh sáng lạn và tươi tắn, một nguồn năng lượng tràn đầy, nhiệt huyết của tuổi trẻ. Lăng Hải Du chậm bước bên cạnh, hắn ta giống như một người bạn trai đầy tâm lí.

“Dạo này thi cử làm tớ áp lực.” Lăng Hải Du nghiêng đầu chạm nhẹ vào Trấn Nam.

“Không cần lo lắng.” Cậu nhìn người bên cạnh với ánh mắt dịu hơn bao giờ hết.

Ánh chiều tà soi rọi xuống mặt đất, sắc đỏ cam bao phủ cả vùng trời, thoang thoảng hương hoa trộn lẫn mùi nước hoa của Lăng Hải Du, mang đến cảm giác ấm áp và nhẹ nhàng.

Hắn ta chớp mắt, chậm rãi trải lòng: “Trước đây cậu ít nói khiến tớ sợ hãi mà không dám bắt chuyện, chỉ biết cố tranh đấu để được chú ý.”

“Không giận chứ?” Lăng Hải Du nhỏ giọng.

“Ai lại hẹp hòi như thế.” Trấn Nam chậm rãi đáp.

Hắn ta giương giương khóe môi cười tươi.

Trấn Nam luôn điềm tĩnh như vậy, cực kỳ hiếm thấy cậu nổi giận đùng đùng, cho dù cả hai người bọn họ bị dồn vào bức tường cứng cáp ở sau trường, tứ phía bị bao vây.

Kể ra cũng thật lạ, chỉ cần người ta muốn sống bình yên một chút là lắm kẻ muốn kiếm chuyện. Trấn Nam đến trường chỉ học rồi về, ấy vậy mà khiến những tên khác chướng tai gai mắt, cậu bị chặn đánh ngay trong trường, khi mà mọi người đều ra về hết.

Lăng Hải Du luôn để mắt đến Trấn Nam nên mới phát hiện, vì thế mà bị lôi vào vụ ẩu đả không đáng có.

Đứng trước hội đồng xét xử của trường, Trấn Nam được cho rằng đã phản kháng và gây thương tích cho người khác, bị buộc phải thôi học. Điều cậu làm cuối cùng là bảo vệ cho Lăng Hải Du, hắn ta thành kẻ bị hại trong vụ bạo lực học đường.

Đến bây giờ có lẽ là điều thừa thãi, gia thế khủng cho dù lật cả cái trường đó cũng bình an vô sự.

Phụ huynh tất cả đều có mặt trong buổi họp, chỉ duy Trấn Nam là một thân một mình, cậu không hề xin lỗi những chuyện vô lý, chấp nhận thôi học. Bởi vì khi đó đã xuất hiện vài khoản nợ nho nhỏ nên việc chuyển trường là bất khả thi, cậu có thể vừa làm vừa học như trước đây, nhưng gánh thêm khoản nợ thì bao nhiêu là đủ?

“Gia thế không phải là tớ muốn giấu.” Lăng Hải Du ậm ờ rồi tiếp tục nói “Tớ là con riêng, mẹ tớ là kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác, không vẻ vang.”

Chắc chắn bọn họ chảy chung một dòng máu rồi, chỉ mới tiếp xúc cũng dễ dàng nhận ra điểm gì đó của Lăng Hải Du trùng lặp với Lăng Liên Tường.

Trấn Nam nhìn ra khoảng trời có vài áng mây, bình thản nói: “Không vấn đề gì.”

Ai cũng có vài bí mật và chuyện khó nói, cậu đâu khác là bao.