Rate this post

Vì Hàn Lâm Bạch mà hắn có những lời lẽ xúc phạm đến Trấn Nam, hắn muốn giải thích xoa dịu lại mối quan hệ đang căng thẳng này.

Cứ mãi nghĩ ngợi đến việc phải chịu trách nhiệm, mà hắn đã vô tình trút hết mọi tội lỗi lên đầu cậu. Trấn Nam chẳng làm gì sai cả, chẳng qua bị người khác lôi vào vòng xoáy đang chảy xiết.

Lăng Hải Thành chỉ ghé công ty khi cần xử lý những việc quan trọng, dáng vẻ của hắn khiến người người phải khiếp sợ, hắn cau có như phải xử lý đối tác khó nhằn, chỉ cần một điều nhỏ nhặt cũng khiến cơn lửa bùng lên.

Mỗi lần trợ lý gõ cửa đều phải hít thở sâu ba lần, Hạ Yến siết chặt hai tay tự động viên: “Mày làm được mà, cố lên!”

Cốc! Cốc!

Hạ Yến chậm rãi đẩy cửa, nghiêm túc nói: “Bên phía Tô Gia đã kiểm tra và xác nhận rằng tiến độ được hoàn thành đúng theo yêu cầu và tiêu chuẩn quy định trong hợp đồng. Hôm nay đến ngày bàn giao ạ, tài liệu lần trước tôi đưa giám đốc xem qua.”

Vì mãi dỗ Hàn Lâm Bạch, hắn thậm chí còn chưa mở ra, nó đang nằm ngay ngắn trong phòng làm việc.

Không nghĩ đến nguyên nhân thì thôi, nghĩ đến liền sôi máu, hắn cau mày vừa nhìn đồng hồ vừa hỏi: “Mấy giờ thì bàn giao.”

Hạ Yến cố giữ bình tĩnh đáp: “Đầu giờ chiều ạ.”

“Hẹn lại đi.” Lăng Hải Thành cân nhắc một chút rồi nói “Ba giờ.”

“Vâng ạ.”

Hạ Yến ra khỏi cửa liền tháo kính lau đi dòng nước mắt đang chảy dài trên má, lòng thầm mắng giám đốc Lăng cao cao tại thượng đang ngồi trong kia. Muốn hẹn lại là hẹn được sao, tuy Tô Gia nổi tiếng rộng rãi nhưng cực kỳ khó tính về mặt thời gian, nguyên tắc của họ một là không đến trễ hai là đúng giờ.

Hai mà như một, người người nhà nhà đều biết, hẹn lần hẹn lượt có khi bị họ mắng lên bờ xuống ruộng.

“Chắc xin nghỉ việc cho rồi.” Hạ Yến thầm nói.

Cô ngồi vào bàn làm việc chắp tay vái lại vài cái, lấy điện thoại gọi cho phía bên kia.

“Xin chào, cô Hạ có việc gì không ạ.”

“Chào anh Trần, bên phía chúng tôi xảy ra một vấn đề nhỏ, chúng tôi muốn dời thời gian bàn giao hợp đồng.” Hạ Yến tươi cười, đem hết thiện chí ra để giãi bày.

“Xin lỗi, về việc đó thì không thể được. Thứ nhất, lịch trình đã được lên trước một tuần. Thứ hai, chủ tịch của chúng tôi rất ghét việc không đúng giờ.”

Gương mặt Hạ Yến hiện đầy vẻ lo lắng, cô nói: “Chúng tôi không phải cố ý, là do sự cố.”

“Xin chờ một chút, tôi sẽ kết nối máy với chủ tịch.”

Sau một màn thuyết trình dài dòng của Hạ Yến, khá ngạc nhiên là chủ tịch Tô đồng ý ngay lập tức. Cô mừng vì bản thân không phải nghe mắng, nguyên nhân cho sự đặc cách này đến từ đâu, bản thân cô khá mơ hồ.

Lăng Hải Thành đang do dự có nên liên lạc với Trấn Nam không, sẽ khó từ chối khi đó là một tập tài liệu quan trọng, cũng là cái cơ hoàn hảo để hắn gặp được cậu.

Kết nối máy khá lâu, chất giọng trầm ấm kia vang lên như một kỳ tích.

“Xin chào, là ai vậy ạ?”

“Tôi là Lăng Hải Thành.” Hắn đè nén thứ cảm xúc tội lỗi đang dâng trào.

Cậu nghi hoặc hỏi: “Có việc gì sao?”

“Tôi để quên tập tài liệu quan trọng.” Hắn dừng một chút rồi hỏi “Cậu có thể mang đến giúp tôi không?”

“Gửi tôi địa chỉ chỗ anh và mô tả tập tài liệu đó.” Nói rồi Trấn Nam ngắt máy trước.

Khoảng cách hiện tại không thuận tiện chút nào, bởi vì hắn nói quan trọng Trấn Nam phải bắt xe đến thẳng đó, phí trả cho tài xế hơi cao một chút.

Cậu nhập mật mã vào nhà như mọi khi, vừa bước vào đã bắt gặp Hàn Lâm Bạch ngồi ở phòng khách.

Cậu ta thảnh thơi đắp mặt nạ chăm chú lướt điện thoại, màn hình lớn đang bật đoạn phim, trên bàn đặt dĩa trái cây mát lạnh, bên cạnh là hai cục hàng to đùng.

Trấn Nam muốn cạn lời, không phải vì những thứ kia, mà chính là cái quần đùi ngắn củn bị cái áo thun vừa vặn che lại, đôi chân trắng nõn nà gác lên sofa.

Hàn Lâm Bạch thấy cậu liền sững người, lên tiếng hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”

“Tôi đến lấy đồ.” Trấn Nam thành thật đáp.

“Đúng là người đê hèn, dùng cách đê hèn để thu hút sự chú ý của người khác.” Hàn Lâm Bạch ném điện thoại sang một bên, đi đến chỗ cậu đánh giá.

Cậu ta đột nhiên che mũi: “Ôi, cái mùi kinh khủng gì vậy? Cậu đổ bao nhiêu mồ hôi vậy? Dơ quá.”

Trấn Nam không quan tâm đến cái con lăng quăng đang bày trò trước mặt mình, cậu trực tiếp đi đến phòng làm việc của Lăng Hải Thành, tìm được tập tài liệu kia lập tức trở ra ngoài.

Hàn Lâm Bạch đột nhiên xông đến chỗ cậu giật lấy tập tài liệu kia, gắt gỏng nói: “Đừng tự tiện đụng vào đồ người khác.”

Trấn Nam muốn đoạt lại liền bị người kia tát một cái đau điếng, khóe miệng rớm máu, một mảng da trên má trái đỏ ửng.

“Là Lăng Hải Thành bảo tôi đến lấy.” Cậu giải thích.

Hàn Lâm Bạch khựng lại một chút rồi đột nhiên ném xấp tài liệu xuống đất, cậu ta khoanh tay trước ngực nói: “Đến nhặt đi.”