Rate this post

Vị trí mà Hàn Lâm Bạch ngồi, đứng từ phía xa liền biết được kết quả, mà Lăng Hải Thành không có bị mù. Hắn thấy được người của mình tạt nước, Trấn Nam không hề có hành động quá quắc nào cả, còn có vẻ mặt đầy bất lực kia nữa.

Ngày hôm đó khi hắn tỉnh dậy sau cơn khoái lạc đã nhìn thấy Hàn Lâm Bạch ở trong phòng, vẻ mặt của cậu ta nhợt nhạt, rối rít xin lỗi rồi chạy như bay ra khỏi phòng.

Sau khi tìm đến nhà, Lăng Hải Thành hỏi chuyện cậu ta liền khóc sướt mướt, nói rằng bản thân không cố ý. Hắn biết mình đã làm ra chuyện cầm thú nên đã nhận hết trách nhiệm về mình.

Ký ức của hắn chỉ dừng lại ở chỗ gọi người phục vụ lấy giúp ly nước, còn lại đều choáng váng không rõ. Nhìn vào phản ứng của Hàn Lâm Bạch hắn đinh ninh đó là cậu ta, dù sao cũng là bản thân hắn sai trước.

Những ngày ở cạnh nhau Hàn Lâm Bạch luôn e dè trước hắn, cử chỉ của cậu ta nhẹ nhàng, giọng nói đều kiềm chế như thỏ thẻ ở bên tai.

Nhưng thứ hắn mới thấy lúc nãy chính là hình ảnh cậu ta gân cổ lên để quát lớn, tình hình lúc đó khá tệ, hắn quyết định đứng bên ngoài để quan sát thêm, nếu như Trấn Nam có hành động gì hắn lập tức lấy đó làm cái cớ để ly hôn, lôi nó ra để nói trước Lăng Liên Tường, rằng đức tính của Trấn Nam như một kẻ chợ búa không hề xứng với hắn.

Câu nói của Trấn Nam làm hắn khựng lại đôi chút, hắn đã cho người điều tra về gia thế của cậu. Trấn Nam được nhận nuôi vào năm mười hai tuổi, đến hiện tại phải gánh số nợ đối với hắn không lớn nhưng với cậu đó là cả một đời người.

Nghiêm Xúy Liễu tìm đến cậu trước, bệnh viện mẹ Trấn Nam tiếp nhận điều trị, được điều hành dưới quyền một người bạn của bà ta.

Trước ngày Nghiêm Xúy Liễu tìm đến bên phía bệnh viện đã từ chối tiếp nhận bệnh nhân, cậu phải mất một lúc để hỏi lí do, hóa ra là có người nhờ vả. Chi phí ở bệnh viện đó khá tốt, cậu không đủ khả năng để chuyển viện cho mẹ, đúng hơn là người mẹ nuôi thiếu trách nhiệm.

Ngồi trong xe Hàn Lâm Bạch lo đến nổi phát run vì sợ Lăng Hải Thành sẽ nổi giận, cậu ta khẽ hỏi: “Anh giận em đúng không, là… Là em cư xử không đúng.”

“Không có.” Chất giọng hắn trong vô thức đã trở nên không có cảm xúc.

Giống với việc Hàn Lâm Bạch như những người khác, cậu ta không còn nhận được sự đối xử đặc biệt, càng làm nỗi sợ ấy lớn hơn.

Vừa về đến nhà Hàm Lâm Bạch đã ôm lấy Lăng Hải Thành từ phía sau, cậu ta giữ suy nghĩ không thể dễ dãi hạ thấp bản thân, chính cái ý nghĩ đấy mà mấy tháng nay cả hai chỉ dừng lại ở việc nắm tay nhau.

“Chúng ta… Chúng ta làm đi.”

Lăng Hải Thành xoay người đáp lại cái ôm của đối phương, trong ánh mắt đã loại bỏ vài phần nghi ngờ.

Hàn Lâm Bạch nhón chân định hôn, hắn lại vô ý né tránh. Cơ thể hắn hình như ý thức được kích cỡ này có chút sai lệch.

“Hôm đó anh hôn người ta nhiều như vậy, hôm nay tỏ vẻ chán ghét là chán rồi sao?” Hàn Lâm Bạch nũng nịu nói.

Chỉ cần một câu nói này đã khiến Lăng Hải Thành tỉnh dậy từ cơn mộng kéo dài, hắn không thích hôn, ngày hôm đó tuy mơ màng cộng với việc không bật đèn, chẳng rõ ngũ quan người kia ra sao, nhưng chắc rằng bọn họ không hôn nhau.

Hít một hơi lạnh, hắn cố gắng kiềm lại đôi bàn tay đang run rẩy của mình, cái đống bầy nhầy đang làm nhũng trong lòng hắn, thật sự kinh tởm.

Hóa ra ngày hôm sau Hàn Lâm Bạch mặc áo kính cổ dài tay là vì thế sao, hắn tự trách mình tinh ý đến mức ngu ngốc.

“Tối hôm nay anh còn có cuộc họp, không tiện.” Lăng Hải Thành nói rồi đi thẳng vào phòng lấy một số thứ, đi mà không chào tạm biệt.

Lái xe rời khỏi chính căn nhà của mình với tâm trạng bất ổn, hắn không thể tin nổi bản thân trong thời gian qua hành xử ngu ngốc tới mức nào.

Lăng Hải Thành vừa lái xe vừa gọi điện cho Lăng Liên Tường, giọng điệu có chút ấm ức: “Ba, người trong bức ảnh đó rốt cuộc là ai?”

Lăng Liên Tường nghiến răng ken két: “Là Trấn Nam, thằng bé bị mày hành hạ một đêm, với tội của mày phải ngồi tù vài năm đó.”

“Người sớm đã biết, vì sao không nói.” Hắn vô lý chất vấn.

“Ta có nói, nói rất lớn, cả nhà đều nghe, có mày là không nghe!” Lăng Liên Tường tức giận ngắt máy ngang.

Hôm đó hắn qua đêm ở bên ngoài, suốt đêm không ngủ được vì những chuyện đã qua.

Lăng Hải Thành nhận ra một điều, nếu không phải bên phía gia đình hắn muốn thì gặp được Trấn Nam rất khó, hắn chờ cậu trước cửa nhà từ rạng cho đến xế chiều, trời buông mành che vẫn chưa thấy cậu xuất hiện.

Ngôi nhà cấp bốn với bậc tam cấp lạnh lẽo, hắn đứng mỏi chân thì ngồi, ngồi đến ê mông lại đứng lên dạo vài vòng, tình trạng như vậy được diễn ra liên tục trong vài ngày.