Ta là nữ nhi của một gia đình làm nghề buôn bán. Tuy phụ thân là thương nhân nhưng ông rất chú trọng việc trau dồi tri thư lễ nghĩa cho tỉ muội ta.
Ông là người rất nghiêm khắc và bảo thủ. Dù niềm yêu thích kinh thương của ta phần lớn được di truyền từ ông và tổ phụ, nhưng phụ thân ta không bao giờ cho chúng ta nhắc đến việc nối nghiệp việc buôn bán của gia đình.
Con đường ông dọn sẵn cho tỷ muội ta chính là trở thành một tiểu thư thế gia, gia giáo, có học thức, tinh thông cầm kỳ thư họa và lấy được một tấm phu quân tốt. Không phải ta phản đối việc học hành, cũng không phải ta phản đối việc lấy chồng. Chỉ là ta cũng muốn được kế tục công việc truyền thống gia đình, hay thậm chí sở hữu một cửa hiệu của riêng ta.
Sự thật là tuy phụ thân chưa bao giờ chỉ dẫn trực tiếp tỉ muội ta việc kinh doanh buôn bán, ta đã lén lúc học theo ông thông qua việc quan sát cách ông làm việc và xem lỏm sổ sách của hiệu gạo.
Thành thật mà nói trong ba tỉ muội, người có tài học nhất là tỷ tỷ ta. Tỷ ấy là một mỹ nữ an tĩnh, thông thuộc thi thư lục lễ, thi từ ca phú hơn người, lại còn am hiểu kỳ nghệ. Từ nhỏ đã đính thân với người trong mộng, sang năm sẽ xuất giá.
Còn nếu phải dùng một cụm từ để nói về muội muội ta thì đó sẽ là “không chịu ngồi yên”. Muội ấy cũng không thích học như ta nhưng lại có tài hội họa xuất thần nên dù không cố gắng trau dồi đủ mọi kỹ năng mà tất cả tiểu thư khuê các Thịnh An đều phải nằm lòng thì phụ thân ta cũng không quá khắt khe với muội ấy. Ta đối với người muội muội này vừa yêu vừa hận. Ta hoàn toàn thừa nhận điều đó, ta luôn cảm thấy cha nương ta khá nuông chiều muội ấy, kể cả khi muội ấy đòi hỏi vô lý đến mức nào cũng dễ dàng được chấp thuận.
Nhưng ta thì khác, cha ta luôn khắt khe với mọi thứ ta làm. Ta thích viết thoại bản, ông lại cực kỳ phản đối vì cho rằng đó là một sở thích thấp hèn. Ta không hiểu tại sao phụ thân ta lại cho rằng sở thích của ta là thấp hèn trong khi dưới ánh mắt của những kẻ quyền quý công việc của gia đình ta cũng thấp hèn chẳng kém.
Chính ông là người luôn phàn nàn rằng xã hội bất công, chúng ta làm ăn chính trực, không sợ miệng lưỡi thế gian, thế mà ông đối với ta cũng không khác gì họ cả. Nhưng dù thế nào thì ta chỉ cần tự tin rằng những gì mình làm không làm trái luân thường đạo lý là được. Ta luôn cố giấu phụ thân chuyện tiếp tục viết thoại bản. Cả tỷ tỷ và muội muội ta đều biết. Ngoại trừ chuyện này, thì ta còn có một sở thích khác, chính là món tráng miệng ở Thanh Mai Lâu.
…
Thanh Mai Lâu là một tửu lâu nổi tiếng nhất thành. Sở dĩ họ nổi tiếng một phần là vì các món tráng miệng tuyệt hảo, sản xuất số lượng có hạn. Nhưng lí do quan trọng nhất là bất kỳ ai muốn mua bánh ở chỗ họ, không phân biệt địa vị sang hèn đều có thể mua được. Họ không cho đặt trước, kể cả người có địa vị cỡ nào đều không quan trọng. Nếu muốn mua, chỉ có cách duy nhất là đứng xếp hàng chờ đến lượt.
Cứ cách một tháng, họ lại phát cho mỗi khách hàng một phiếu đánh giá để khảo sát về chất lượng món ăn và dịch vụ. Bất kỳ ý tưởng thú vị nào thể hiện được tôn chỉ của cửa hàng và thuyết phục được họ thực hiện, đều được thưởng lớn. Nhưng phần thưởng mà hầu hết mọi người quan tâm nhất là một tháng ăn bánh miễn phí ở Thanh Mai Lâu. Chỉ nghĩ đến thôi đã không kiềm được lòng. Thật tình mà nói xung quanh Thanh Mai Lâu không phải thiếu tửu lâu có món tráng miệng nổi bật, nhưng vì chiến thuật kinh doanh của họ quá xuất sắc nên thu hút được sự chú ý của rất nhiều người, đủ mọi thành phần trong xã hội.
Khi ta đến nơi thì đã thấy một hàng dài người nối đuôi nhau cả con phố, điểm đầu hàng chính là Thanh Mai Lâu. Ta và Tiểu Vi Tiếu_ muội muội ta vừa rẽ sang từ ngõ nhỏ, ngước nhìn cả hàng người dài như vậy không mấy bất ngờ. Tính ra mục tiêu của ta hôm nay là mua bằng được món bánh mới ra của họ, cho nên việc phải chờ đợi từ sớm để đến lượt của mình không phải vấn đề gì lạ lẫm. Ta vẫn còn nhớ lần Tiểu Vi Tiếu và ta vì muốn mua được bánh ngọt của họ, đã phải thức từ sáng tinh mơ, xếp hàng đợi đến gần trưa mới có thể tới lượt mua bánh. Lần này khách hàng đông như vậy xem ra lời đồn rằng món tráng miệng này vô cùng quý giá là không sai.
Nó nhắc nhớ đến vài hôm trước, khi ta đương nghỉ ngơi trong đình hóng mát trong phủ, chợt nghe thấy cuộc trò chuyện của các nhà hoàn trong viện. Họ truyền tay nhau vài hôm nữa là sinh thần hàng năm của Thanh Mai Lâu, họ sẽ cho ra một loại điểm tâm mới, bán với số lượng vô cùng giới hạn. Khách hàng may mắn sẽ được tặng thêm một phần nữa.
Một tiểu nha hoàn ước chừng 13 tuổi vừa vào phủ không bao lâu thấy ta hỏi, bèn nhiệt tình kể lại với ta. Muội ấy nói rằng nghe lén được từ tiểu nhị Thanh Mai Lâu nên đảm bảo điều này hoàn toàn là sự thật.
Muội ấy biết tiểu thư ta đây thích nhất là điểm tâm ở Thanh Mai Lâu, còn cố tình nhắc ta vị khách hàng thứ 100 sẽ có cơ hội được tặng thêm một phần điểm tâm nữa.
Ngoài mặt ta tỏ ra bình tĩnh, nhưng sau khi trở lại khuê phòng, ngàn vạn âm thanh pháo hoa vui sướng nổ lên trong lòng ta. Ta hạ quyết tâm phải đạt được phần thưởng này bằng mọi giá.
Ta chợt có chủ ý, thay vì xếp hàng sớm như thường lệ và chờ đợi trong mệt mỏi, ta ngủ thẳng giấc đến sáng sớm hôm sau. Chờ khi thư đồng ta canh được người thứ 99, ta sẽ ra đó trở thành khách xếp hàng thứ 100.
Khỏi phải nói từ xa ta đã thấy món bánh của họ rồi, bên trên chiếc bánh nhỏ xinh được trang trí biểu tượng của Thanh Mai Lâu _ một đóa hoa mai trắng thanh nhã, điểm trên nền bánh mềm mại, trắng muốt như tuyết đầu mùa. Từ xa đứng nhìn thôi mà mùi thơm đã lan tỏa như vậy, thử hỏi bên trong chiếc bánh hương vị còn tinh tế thế nào nữa.