Rate this post

“Hà đại ca thật đúng là tài giỏi, lại có thể mời được lão sư phụ cao tay như thế về phe chúng ta. Lần này mấy tiệm gạo khác không thể nào làm lại chúng ta” một tên nào đó nói với vẻ cực kỳ tự đắc.

Ta im lặng lại nghe tiếp giọng nói lười biếng, ngái ngủ của tên khác: “Ta nói này Tào Lang ngươi đúng là miệng mồm ba hoa, ngươi còn chưa ăn thử đồ do Độc Phương sư phụ làm mà nói nghe hay nhỉ!”

“Thì ra tên kia là Tào Lang, chữ Lang trong tên cũng giống Tiểu Lang của chúng ta thật, chậc chậc… có điều tên này làm sao lợi hại bằng Tiểu Lang nhà ta chứ” ta nhìn Tiểu Lang nói nhỏ với vẻ trêu chọc. Tiểu Lang liếc mắt nhìn ta, lười lên tiếng.

“Hai người các ngươi đúng là, không lúc nào để lỗ tai bổn công tư ta đây được yên tĩnh. Có điều, ta nói này, các ngươi cứ việc lan truyền thông tin về lão sư phụ cho ta, truyền đến tiếng tốt lan xa, càng xa càng tốt. Còn việc thử món ăn của lão ta, thì tốt nhất ta khuyên hai ngươi đừng nên nghĩ tới.”

Tên Tào Lang kia nghe Trịnh Nhân Hà nói vậy, nói trêu mấy câu: “Hà đại ca này, món ăn kỳ lạ nào ở Phát Gia Trang mà ta còn chưa thử đâu, có gì phải sợ mấy món của lão ta chứ!”

Chỉ nghe Trịnh Nhân Hà, hừ nhẹ một cái, khinh thường: “Các ngươi muốn thử thì ta cũng không cản, nhưng có chuyện gì thì đừng bảo ta không nói trước.”

Ta mang theo một bụng nghi ngờ, vừa ra khỏi Phát Gia Trang liền kéo Tiểu Lang vào một góc rồi lên tiếng hỏi:

“Tiểu Lang, đệ có cảm thấy thái độ ban nãy của tên trịnh Nhân hà rất bất thường không. Chẳng phải bình thường nghe người ta khen lão sư phụ nhà mình, sẽ kéo người ta về nhà thiết đại một bữa hay sao, đằng này lại bảo người ta đừng ăn. Nếu vậy thì tại sao lại đi đồn đãi ầm ĩ thanh danh tốt của lão sư phụ kia chứ. Đúng là kỳ lạ.”

“Theo ta thấy thì Nhân Ký này chắc chăn có chuyện mờ ám, dù sao đệ cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy tay nghề của lão sư phụ kia lần nào. Nhân Ký này muốn thanh danh tốt như vậy thể nào dăm ba bữa nữa cũng sẽ có cơ hội nhìn thấy tài nghệ thực của lão ta thôi. Theo đệ thấy thì ít nhất phải trước hôm bọn tỷ thi đấu. Đệ sẽ thay tỷ theo dõi nhất cử nhất động của họ. Chuyện này chúng ta tốt nhất khoan hãy để cha tỷ biết.”

Ta nhìn vẻ mặt ra vẻ trường thành của Tiểu Lang mà bật cười, đưa tay xoa xoa đầu đệ ấy: “Đệ mới bao tuổi cơ chứ, vậy mà lại dám vào mấy chỗ như Phát Gia Trang, không sợ người ta làm thịt đệ sao.”

Tiểu Lang hất tay ta ra vẻ ghét bỏ: “Ta đã lớn rồi, gánh vác mấy chuyện này dễ như trở bàn tay, tỷ đừng hòng khinh thường ta… hừ”

Chỗ bọn ta đang đứng là hẻm cụt, đi về phía đầu hẻm sẽ thấy được đường lớn, chính là nơi sầm uất nhất Thịnh An, giao thương buôn bán vô cùng tấp nập. Hi Viên bọn ta còn lâu mới có thể mở tiệm ở đây. Nơi này phải gọi là tấc đất tấc vàng, vô cùng sầm uất, thương khách nhiều hơn chỗ khác phải gấp chục lần.

Thế mà trên con đường này, cách 1 con phố lại thấy một cửa hàng của Minh gia, ngoại trừ buôn bán tơ lụa, họ còn kinh doanh một vài mặt hàng khác tỷ như y phục, trang sức bằng ngọc quý giá mà bao thiếu nữ ở Thịnh An đều mơ ước. Bộ y phục và trang sức lần trước ta cứ nghĩ là Minh Tử Kỳ lấy từ một cửa hàng nào đó của Minh gia, nhưng nhìn kỹ lại thì cảm giác khác rất xa, từ kiểu dáng đến chất liệu đều chưa từng nhìn thấy ở cửa hàng họ bao giờ…

Ta vừa đi dạo vừa ngắm nhìn đường phố, bên cạnh là Tiểu Lang luôn mồm than đói, vòi vĩnh đòi ta dẫn đệ ấy đi ăn. Mấy món cơm chiên hay màn thầu ban nãy, cơm chiên tứ bảo gì chứ, thịt trong đó cũng không phải thịt heo, ta không biết là thịt gì, nhưng chắc là thịt động vật quý hiếm gì đó, không rõ nguồn gốc như vậy nuốt cũng không trôi. Món ăn còn mắc như vậy, ta sẽ không bao giờ quay lại nơi như thế.

“Đi, ta dẫn đệ đi ăn đồ ngon.”

Ta vừa nói vừa kéo tay Tiểu Lang sau lưng mình, đầu cũng không ngoảnh lại phía sau. Ta càng nằm càng càng cảm thấy sai sai, quái lạ… sao tay Tiểu Lang lại lớn thế nhỉ, vừa ấm, vừa to, bàn tay ta cơ bản không thể nắm trọn tay đệ ấy. Cảm giác người mà mình nắm tay với Tiểu Lang ngày thường có vẻ cao hơn rất nhiều. Ta hồ nghi xoay đầu về phía sau, muốn xác thực suy nghĩ của mình. Tiểu Lang đâu không thấy, chỉ thấy người mà mình không muốn gặp lại nhất vào lúc này, Minh Tử Kỳ.

Ta không dấu nổi vẻ kinh ngạc của mình, mắt trợn tròn, miệng há hốc. Phía sau, Tiểu Lang đang đứng chỗ cũ cười trên nỗi đau khổ của ta. Lần nào gặp huynh ấy mà ta không mất mặt đâu chứ. Ta vừa giận vừa ngượng ngùng nghĩ đến chuyện hôm qua, trong lòng không biết nên thể hiện thái độ nào.

Huynh ấy nhìn ta lúng túng tay chân, cũng không chọc ghẹo ta như những lần trước, vẻ mặt nghiêm túc, mím môi như đang kìm chế lửa giận trong lòng. Bước lên nắm lấy tay ta, đảo khách làm chủ đi về phía trước, vừa đi vừa nhẹ giọng: “Ta đưa muội đến một nơi.”

Ta lên tiếng phản bác: “Còn Tiểu Lang thì sao, muội đã hứa dẫn đệ ấy đi ăn…”

Lời còn chưa nói hết, đã thấy huynh ấy xoay người nhìn ta đầy cương quyết, bàn tay siết chặt hơn: “Để lần sau ta sẽ chiêu đãi đệ ấy thay muội. Nghe ta, đi theo ta.”