Rate this post

Huynh ấy vì để bồi tội của mình, đã đồng ý thực hiện một nguyện vọng của ta. Ta muốn tắm rửa thay y phục. Tất nhiên trong phủ huynh ấy, ngay cả nha hoàn còn không có huống gì là y phục nữ nhân. Thế mà không biết huynh ấy làm cách nào lại thu xếp được mọi việc cực kì nhanh chóng, lo liệu ổn thỏa mọi việc.

Kỳ thực ta cũng không phải muốn phiền phức huynh ấy như vậy, chỉ là chẳng phải huynh ấy nói muốn mời ta ở lại phủ dùng bữa hay sao. Bắt ta dùng bộ dạng đen đủi thế này tiếp tục đối diện dùng bữa với huynh ấy, này rốt cuộc là làm khó ta hay huynh ấy đây.

Sau khi đã lấy lại duện mạo vốn có của mình, ta ngồi trong đình hóng mát nhìn về phía cây bạch đào trước mặt, từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua dần xua đi cái oi bức mùa hè, cũng xua đi cả sự xấu hổ của ta vừa nãy.

Thi thoảng hương thơm của cỏ cây theo làn gió nhẹ đưa, ta hít vào một hơi hương vị của đất trời, cảm thấy tâm hồn mình chợt bình yên đến lạ. Ta khép nhẹ ánh mắt, vẻ mặt vô cùng tận hưởng và cảm thụ hạnh phúc trước mặt.

Chợt một mùi hương kích thích vị giác theo bước chân của một người ngày một nồng đậm trong không gian. Ta mở mắt ra từ cơn mộng tưởng, đứng trước mặt ta không ai khác là Minh Tử Kỳ, trên tay đang bưng một mâm thức ăn nhỏ.

Ta cố gắng kìm nén sự tò mò đầy phấn khích trong ánh mắt của mình, nhưng miệng lại không thể ngừng nuốt nước bọt. Từ xa ta đã ngửi thấy một mùi hương rất quen thuộc, đến khi món ăn được huynh ấy chuẩn bị đặt xuống trước mặt, ta mới biết vì sao mùi này lại quen thuộc như vậy, là món gà hầm sen.

Trước mặt bọn ta là một chiếc nồi đất nhỏ, bên trong là gà xé sợi hầm cùng hạt sen, củ sen, táo đỏ, kỷ tử và nấm.

Món này lúc trước khi tổ mẫu còn sống, người cũng rất hay hầm cho ta ăn. Ngày bé sức khỏe ta không được tốt, cứ cách mười ngày nửa tháng lại ngã bệnh. Mỗi lần như thế tổ mẫu lại đích thân chuẩn bị cho ta món ăn trị bách bệnh của người _ gà hầm sen, rồi ngồi bên cạnh cẩn thận đút ta từng muỗng từng muỗng một.

Sau khi tổ mẫu qua đời, thỉnh thoảng mẫu thân cũng nấu món này cho ta mỗi khi ta bệnh, thế nhưng ta không còn muốn ăn như trước. Không phải ta không thích ăn, mà là mỗi khi nhìn thấy nó ta lại nhớ đến tổ mẫu.

Người từng dạy qua ta cách nấu món này. Người nói, dạy ta để sau này khi người không còn nữa thì mỗi khi ta thèm, đều có thể tự nấu mà ăn. Ta luôn miệng không chịu học, ta muốn người sống cả đời với ta, nấu cho ta ăn mỗi ngày. Thế nhưng ta vẫn lon ton theo người vào bếp học nấu.

Món này kỳ thực chỉ đơn giản là làm sạch gà rồi cho vào nồi hầm cùng các nguyên liệu khác, chỉ khác biệt ở chỗ phải loại bỏ da gà, dùng gừng mài phết đều trên thịt gà, gói trong lá sen ủ qua đêm. Đến hôm sau lại dùng lửa nhỏ từ từ hầm thịt gà cùng hạt sen, củ sen và nấm xé sợi. Trên mặt nồi lát lá sen rồi dùng vun đậy lại, hầm một ngày một đêm, đến lúc gần chín mới từ từ cho kỷ tử và táo đỏ vào hầm cùng, sau khi gà chín thì xé nhỏ, loại bỏ xương. Lúc này nước canh sẽ trong vắt, hương vị thanh ngọt từ các loại nguyên liệu hòa trộn vào nhau vô cùng xuất sắc, thịt gà cực kỳ mềm mại tan ra ngay trong miệng.

Ta nhìn món ăn trước mặt, cảm giác nhớ nhung cùng gút mắt trong lòng bao lâu nay nhẹ nhàng trôi đi cùng giọt nước mắt len nhẹ bên gò má, nở một nụ cười thật tâm. Ta nghĩ nếu tổ mẫu ở trên trời nhìn thấy cũng sẽ muốn ta mỉm cười thật hạnh phúc mà ăn nó.

Ta ngẩng mặt lên nhìn Minh Tử Kỳ, huynh ấy đưa tay lên sở đầu ta, lấy một cái bát bằng ngọc, múc cho ta một chén canh gà, tri kỷ không hỏi ta vì sao lại khóc, ấm áp nói: “Muội mau ăn đi, đừng để nguội không tốt”

“Cảm ơn huynh vì đã tốt với ta như vậy”. Ta không biết huynh ấy là biết hay không biết chuyện cũ của ta và tổ mẫu, nhưng ta biết huynh ấy thật sự rất tốt với ta. Hết lần này đến lần khác giúp đỡ ta, tháo gỡ từng nút thắt một trong lòng ta, để ta có thể thực sự có được sự tự do cùng can đảm để dành tình cảm của mình cho huynh ấy.

Huynh ấy dùng hành động để nói với ta rằng ta có thể tin tưởng huynh ấy.

Ta ăn hết 3 bát canh gà, nhìn sang huynh ấy cũng ăn hết 3 bát như ta, vẻ mặt còn có chút kìm nén cảm giác khó chịu.

“Bụng huynh không khỏe sao?”

Huynh ấy vẻ mặt có chút không muốn nói, nhăn mày một tí mới mở miệng: “Thật ra cũng không có việc gì, chỉ là ban nãy ta đã ăn một ở Phát Gia Trang, giờ lại ăn nữa bụng có chút không chịu nổi.”

“Ban nãy huynh cũng ở Phát Gia Trang sao?”, ta nói xong mới chợt nhận ra mình thất thố, nói vậy chẳng khác nào nói ban nãy ta đã đến Phát Gia Trang cả.

Huynh ấy như từ nãy đến giờ chỉ chờ ta nói ra câu này. Khẽ nhếch môi, nghiêm nghị nhìn ta: “Muội có việc gì muốn nói với ta không?”

Ta cảm thấy dù gì mình cũng không nên nói dối huynh ấy, nói với huynh ấy cũng không có gì nghiêm trọng, thế là ta bèn thuật lại đầu đuôi mọi việc cho huynh ấy nghe… Ta âm thầm nghĩ trong lòng, chỉ bằng một bữa ăn của huynh ấy lại cạy miệng được ta, ta thật đúng là không có tiền đồ.