Rate this post

Không gian bên trong không lớn lắm, giữa sân nhà có một cái giếng nước sâu hoắm được phủ vải trắng, phòng bếp được đặt cạnh phòng ngủ, nhà xí nằm tại một góc biệt lập, ngoài ra không còn một căn phòng nào khác.

Nội thất bên trong không nhiều lắm, trông như đã phủ bụi nhiều năm, bên trên toàn bộ đều phủ vải trắng, nhìn có hơi đáng sợ một chút. Thỉnh thoảng ta còn nghe được âm thanh chít chít quen thuộc.

Tiếng mưa rơi xuống rào rào trên những tán lá, từng giọt từng giọt mưa nặng trĩu rơi lộp bộp trên nền đất, gió va đập vào cửa gỗ ầm ầm khiến bọn ta chỉ dám trốn một góc ngồi yên bất động chờ cơn mưa đi qua.

Cơn mưa này kéo dài gần một nửa giờ mãi không có dấu hiệu dừng lại. Ta nằm trên chiếc giường nhỏ đã được tiểu Trúc phủi bụi qua, nhìn về phía cửa phòng ngắm mưa chờ thời gian trôi. Tiểu Trúc cùng tiểu Y ngược lại ngồi trên hai chiếc ghế nhỏ bên cạnh bàn trà, suốt ruột chờ đợi.

Tiểu Trúc luôn miệng than vắn thở dài với ta, muội ấy là sợ nếu để ta về trễ cha ta sẽ phạt muội ấy. Ta cảm thấy muội ấy đúng là lo lắng thừa. Cha ta hiện tại còn đang bận dự tiệc đầy tháng cháu trai Thương viên ngoại ở thành

Tây, làm gì mà còn thời gian lo nghĩ mấy việc cỏn con thế này.

Tiểu Y ngược lại điềm tĩnh hơn một chút, ngoại trừ lúc mới vào đây trú mưa, muội ấy có xin phép ta qua nhà bếp bên cạnh xem có gì dùng được không, còn lại phần lớn thời gian ta không thấy muội ấy nhúc nhích tí nào.

Mãi đến khi ta chờ không nổi, xoay mặt vào bên trong vách tường đánh một giấc, lúc tỉnh dậy đã thấy Minh Tử Kỳ ngồi xuống chỗ tiểu Trúc và tiểu Y ngồi ban nãy, tiểu Trúc đứng bên ngoài trông cửa, còn tiểu Y ngược lại không thấy đâu.

Huynh ấy tay phải chống cằm, tay trái đặt dọc bên đùi phải, nghiêng mặt, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía ta.

Khuôn mặt thanh tú, nét my cưng nghị, tng cái chau mày, cười mim chi nơi khe mắt hay cả từng cái nhếch mép, mím môi đều mang vẻ khí khái bất phàm khó có từ ngữ nào diễn tả được.

Ta như lạc vào cõi mộng của riêng ta trước vẻ đẹp của huynh ấy, trong phút chốc không thể nào thoát ra được.

Lúc ta định thần lại, đã thấy huynh ấy mặt cười như không cười đi đến cạnh giường ta, khom người xuống đưa tay sờ lên trán ta.

“Có hơi sốt một chút.”

Nói đoạn huynh ấy ngồi lại bên cạnh giường đỡ ta ngồi dậy dựa vào lồng ngực ấm nóng của mình. Ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cất giọng định hỏi một chút thì chợt phát hiện ra bản thân không thể phát ra tiếng, âm thanh duy nhất có thế nghe được là ah, uh…

Huynh ấy như hiểu ta muốn hỏi gì, tay để dọc theo cánh tay ta, vỗ nhẹ lấy bàn tay ta, trấn an: “Muội là lao lực quá độ, cộng thêm hôm nay lại dầm mưa, cơ thể ngâm nước cả buổi nên nhiễm phong hàn. Ta đã sai Tiểu Y nấu thuốc cho muội, đợi muội uống vào, cơ thể khỏe hơn một chút, ta sẽ đưa muội về.”

Giọng nói huynh ấy thâm trầm, ngữ khí lạnh nhạt nhưng hành động lại tràn đầy quan tâm, lo lắng, khiến ta không cảm thấy an tâm hơn một chút, nhưng ta biết huynh ấy lại đang giận ta. Mỗi khi tức giận ta việc gì, huynh ấy đều thế này.

Ta vốn muốn giải thích một chút, nhưng tình trạng hiện tại của ta như vậy, suy nghĩ thôi cũng đau đầu, nói thế nào được, đành buông xuôi để mặc huynh ấy muốn làm gì thì làm. Huynh ấy đưa tay về phía trước bưng lấy bát thuốc Tiểu Trúc mang tới, tay múc thuốc, miệng đưa đến gần muỗng thuốc, nhẹ nhàng thổi thổi.

Hơi nóng từ chén thuốc bay lên hòa cùng mùi vị đắng chát của nó khiến ta nhăn mặt, nghiêng đầu tránh né. Tay trái huynh ấy nhẹ nhàng nâng lấy cằm ta, nghiêng người sang bên phải, vừa thổi vừa tỉ mẩn đút thuốc cho ta.

Sau khi đút ta uống thuốc, huynh ấy lại đỡ ta nằm xuống, kéo chăn đắp lên người ta. Lúc này ta mới tỉnh táo một chút nhìn lại bản thân. Bộ y phục ướt mưa ban nãy đã được thay bằng một bộ y phục khác sạch sẽ, ấm áp, chăn nệm cũng có thêm một cái, còn là từ loại vải tơ tắm chần bông vô cùng ấm áp. Căn phòng nom có vẻ sạch sẽ và sáng sủa hơn một tí.

Ta thầm nghĩ, rốt cuộc bản thân là đã ngủ bao lâu rồi, nhiều việc xảy ra trong lúc ta ngủ như vậy nhưng ta lại chẳng hề hay biết. Ta tất nhiên cũng không có hơi sức hỏi Tiểu Trúc, dựa đầu lên gối ngủ thêm một chút.

Đến khi tỉnh dậy lần nữa thì đã là giữa trưa ngày hôm sau. Quang cảnh xung quanh cũng đã thay đổi về lại tư phòng của ta. Tiểu Trúc và Tiểu Y vẫn ở đó, chỉ có người chăm sóc cho ta cả đêm qua _ Minh Tử Kỳ là không còn bên cạnh.

Lòng ta chợt cảm thấy hụt hẫng một chút, ta còn nhiều chuyện chưa kịp hỏi huynh ấy đâu, còn có … ta cũng muốn đa tạ huynh ấy. Chuyện gì huyng ấy cũng vì ta mà lo nghĩ, đến cảm xúc thật của bản thân cũng vì ta mà kìm nén, sợ ta tổn thương. Ta từ lúc nào đó trong vô thức đã dần dần xem huynh ấy là chỗ dựa vững chắc, một lòng tin tưởng mà dựa vào.

Lời tác giả:

Nếu các nàng cảm thấy vui vẻ khi đọc truyện của ta, hãy cho ta 1 like hoặc 1 comment để ta có thể hiểu các nàng nhiều hơn như cách các nàng dần dần hiểu rõ hơn nhân vật của ta vậy. Ta luôn luôn vui lòng đón nhận mọi lời khen chê mang tính tích cực khích lệ của các nàng.