Huynh ấy bước xuống xe ngựa trước, sau đó xoay người đưa tay đỡ ta xuống ngựa. Ta toan bước vào phủ, chợt nhớ ra chuyện gì đó, xoay người lại, nhẹ giọng hỏi: “Trung Lương Giáp có phải huynh tìm tới không, sao lại có chuyện trùng hợp đúng lúc ta cần tìm lại thấy người đang ở kinh thành tuyển đệ tử kia chứ.”
Huynh ấy ý cười thoáng qua trên mặt, dịu dàng nhìn ta: “Là ta.”
Chỉ hai chữ như vậy lại khiến ta một lần lại một lần mắc nợ ân tình của huynh ấy, định sẵn kiếp này không trả hết được.
“Đa tạ huynh… Ngày mai nhà ta đi Minh Sơn Tự, ta cũng phải đi cùng. Nếu huynh có việc tìm ta cứ cho người chuyển lời đến Tiểu Trúc, muội ấy sẽ thuật lại sau với ta.”.
“Muội là người của ta, giúp muội là lẽ đương nhiên” huynh ấy bước đến, vừa nói vừa dịu dàng xoa đầu ta
“Sớm ngày mai ta có việc không thể đến tiễn muội, mọi chuyện đều phải chú ý an toàn, không được nông nỗi, rõ chưa.”
“Ta nhớ rồi, có việc đều nói với huynh trước được chưa” ta nhịn không được đưa tay bẹo má huynh ấy, nói với giọng điệu trêu chọc.
Còn vài ngày nữa sẽ phải thi đấu, hai món ăn xem như đã xong, còn một món bánh kếp kia thật sự cần sự giúp đỡ của Trung Lương Giáp sư phụ. Tuy mấy hôm nay bận rộn nhiều việc, lại ốm mất mấy hôm, ta cũng tiết được chút thời gian xem thêm ghi chép về gạo của Tố Phụ, lại đọc một chút sách du ký do Minh Tử Kỳ sai người tìm đến cho ta, thế nhưng cũng khó lòng tìm được manh mối gì.
May mắn hôm nay khi vừa trở về tư viện, Tiểu Y đã mang đến cho ta lá thư nhận được từ Trung Tử Đường sáng nay. Ta biết Trung Lương Giáp sư phụ mấy hôm nay đều bận không ngơi tay, ta cũng thế, nên đã nhanh trí gửi thư nhờ sự giúp đỡ từ người ngay sau hôm gặp Mộc Nhiên. Trong thư ta kể rõ sự tình từ lúc hay tin cuộc thi, đến lúc nhận Kiều bà bà làm sư phụ, mong Trung Lương Giáp sư phụ niệm tình chỉ giáo.
Trong thư đáp, Trung Lương Giáp sư phụ chỉ viết vài dòng đơn giản, nói với ta chuyện của ta người đã biết, vốn đến đây gặp ta nhưng người dạo này đúng là bận tối mắt, chỉ tranh thủ được chút thời giờ buổi tối viết thư trả lời ta. Người còn nói chờ xong chuyện này sẽ cùng ta uống trà đàm đạo. Cuối thư người còn đính kèm một tờ ghi chú nhỏ cách xử lý loại lúa mỳ này.
Số là lúc trước người lênh đênh trên biển thỉnh thoảng cũng có ghé ngang một hòn đảo nhỏ ở Tây Phương, người ta không chỉ có một loại lúa mỳ thông thường như chúng ta mà còn có vô số loại khác nhau, hương vị và cách chế biến đa dạng không kém.
Người từng đi qua một sạp mì nhỏ cạnh bến tàu, thấy chủ tiệm dùng loại bột lúa mỳ như ta xay nhuyễn trong cối đá, thỉnh thoảng còn thêm một ít hạt lạ vào xay cùng thành một loại bột riêng biệt, sau đó cho một ít dầu ăn, trứng cùng một ít nước vào nhào đến khi dẻo mịn không dính tay.
Dùng khăn đậy lại ủ một chút đến khi bột căng tròn, đàn hồi thì chia bột, tạo hình sợi mỳ. Lúc ăn thì trụng mỳ với nước sôi rồi cho thêm các loại sốt ăn kèm là xong. Tất nhiên món bánh của ta không cần có độ đàn hồi như mỳ sợi, cho nên có thể bỏ qua bước ủ bột.
Người còn nói người chỉ giúp được bấy nhiêu, việc còn lại là của ta. Ta nghĩ nghĩ một hồi, cảm thấy cứ đơn giản là tốt nhất, bột lúa mỳ của ta cần nhiều nước và chất kết dính như dầu cải hay trứng gà. Thế nhưng nếu thật sự dùng món này đi cứu tế e rằng có điểm không thích hợp, chưa tính đến nguyên liệu nhiều, giá thành tốn kém, cho dù trứng có rẻ thì cũng phải tính độ khả thi trong vận chuyển.
Ta cần nghĩ biện pháp khác… như bột gạo chẳng hạn. Bột gạo giá thành không đắt, lấy gạo có sẵn xay ra là được, nếu thêm nước luộc rau củ vào có thể vừa kết dính tốt vừa có hương vị thơm ngon từ rau củ tươi, kết hợp với dầu cải cùng bột lúa mỳ đã xay cùng hạt sen khô, nhào đến khi bột dẻo không dính là có thể đem đi tạo hình.
Phần nhân bánh cũng phải thay đổi một chút, thay vì dùng thịt hoàn toàn, có thể thay thế thịt với khoai lang hay củ sen nghiền để tiết kiệm giá thành, mà vẫn có thể ăn no. Thêm vào một ít hạt sen, ngô hay củ cải ngâm để tăng cường hương vị. Nếu có thể ta còn muốn thêm vào một ít hạt tiêu xay để thêm vào vị cay cho món bánh kếp này.
Bước cuối cùng chỉ cần chiên lên là được.
Ngoại trừ bột, gạo từ các cửa hiệu tham gia thi đấu, chúng ta còn có thể sử dụng rau củ được thu mua từ Minh gia, ngoài ra thì thịt và trứng vẫn có nhưng không quá dư giả. Món ăn nếu chế biến quá phức tạp sẽ gây thêm khó khăn cho đầu bếp và làm chậm trễ thời gian phát thức ăn cứu tế cho người dân.
Tuy có nhiều giới hạn là vậy nhưng Minh gia làm từ thiện cũng không giống nhà khác, có sự hậu thuẫn từ Quốc công phủ, làm việc cũng có phần rộng rãi hơn. Món ăn không phải lúc nào cũng là cháo đường, luôn luôn thay đổi cách chế biến, nguyên liệu đa dạng phong phú nhưng không quá xa hoa lãng phí.
Người ngoài có thể không biết, nhưng muội muội của Minh Tử Kỳ từng nói nhỏ với ta, nhà họ so với thế gia quý tộc cũng không cách biệt mấy. Dù không được công bố rộng rãi nhằm tránh tai mắt của kẻ khác, nhưng Minh gia là một trong số những gia tộc lâu đời nhận được hoàng ân của Hoàng đế, tin tưởng giao cho việc từ thiện cứu tế mỗi năm. Vải vóc xiêm y của quý nhân trong cung một phần cũng đến từ việc tiến cống mỗi năm của Minh gia.
Dưới tay Hoàng Thượng có Quốc công phủ mười mấy đời lương tướng, lại có sự hậu thuẫn từ một trong Tam đại thương gia lớn mạnh nhất Thịnh An, trung thần dưới tay cũng nhiều không đếm xuể, thế nên Thịnh An mới quốc thái dân an được như hiện tại.
Ta cảm thấy bản thân tu mười tám kiếp mới có thể quen biết được huynh ấy, còn làm vị hôn thê của huynh ấy mà không cần phải đấu đá tranh giành với ai khác. Ngoại trừ hoàng thân quốc thích, những gia tộc nhỏ khác căn bản không biết được căn cốt của Minh gia sâu thế nào.
Nhưng cho dù huynh ấy không phải đến từ Minh gia thì ta cũng cảm thấy bản thân may mắn vì được gặp và yêu một nam nhân tốt, tài đức vẹn toàn như huynh ấy.
Nếu các nàng cảm thấy vui vẻ khi đọc truyện của ta, hãy cho ta 1 like hoặc 1 comment để ta có thể hiểu các nàng nhiều hơn như cách các nàng dần dần hiểu rõ hơn nhân vật của ta vậy. Ta luôn luôn vui lòng đón nhận mọi lời khen chê mang tính tích cực khích lệ của các nàng.