Cha ta trở về cũng đã là chuyện của mấy ngày sau. Lúc trở về còn mang theo rất nhiều món ăn đặc sản Nam Hạ, đặc biệt phải nói đến chính là 3 loại gạo hôm dự thi cũng mang về một ít. Tiểu Y nói muốn ta thử tay nghề của muội ấy.
Tiểu Trúc ở bên cạnh ta, thuật lại sự tình mấy hôm thi đấu cho ta nghe, còn kể chuyện thời tiết không mấy dễ chịu ở Nam Hạ, ba hoa chích chòe mãi không hết chuyện. Ta bị lây nhiễm sự vui vẻ của muội ấy, vừa nghe chuyện vừa cười dịu dàng nhìn muội ấy. Ta biết muội ấy là lần đầu cùng Tiểu Y thay ta làm chuyện lớn, phấn khích một chút cũng không có gì lạ.
…
Một chiều thu lộng gió của 5 ngày sau, trên thính khúc lầu của Ý Mãn Lâu, ta cùng Minh Tử Kỳ ngồi đối diện nhau, trên chiếc bàn gỗ xoan trước mặt là một ấm bạch trà thượng hạng. Hí đài bên dưới đang diễn một vở hí khúc mới vô cùng đặc sắc. Vai tiểu sinh diễn rất đạt, nội dung lại mới lạ cực kỳ lôi cuốn.
Ta vô thức bị hút vào vở kịch đến quên mất xung quanh. Mãi một lúc lâu sau đó, khi đã hoàn hồn trở về thực tại, ta mới nhờ đến còn có người khác đang xem hát cùng mình. Ta đưa mắt nhìn người trước mắt, chợt thấy Minh Tử Kỳ người ban nãy vẫn còn cùng ta xem hí khúc, lại đang chống cắm chăm chú nhìn ta. Ánh mắt dịu dàng của huynh ấy đi cùng vẻ ngoài ổn trọng, khiến ta như muốn tan chảy vào ánh mắt ấy. Ta ngượng ngùng ngoảnh mặt đi nơi khác, vờ như không biết tiếp tục xem diễn.
Vở kịch đi đến hồi kết cũng là lúc từ tầng dưới của Ý Mãn Lâu vang lên những tràng vỗ tay nồng nhiệt. Nơi ta cùng Minh Tử Kỳ ngồi là tầng trên của Ý Mãn Lâu hay còn gọi là thính khúc lầu. Ngoại trừ hai người bọn ta thì không thấy ai khác, thông thường chỉ có các quan lại quý nhân mới có thể có vị trí ngồi trên cao thế này.
Ta đưa mắt khẽ nhìn dáng vẻ huynh ấy nghiêm túc xem kịch, như nhận thức được ánh mắt của ta, huynh ấy khế họ như nhắc nhở, lại vươn người về phía trước rót cho ta một chén trà ấm.
Trời nhá nhem tối, ánh trăng buông xuống bên nhành liễu rũ. Khí trời trở lạnh, từng làn gió thổi đung đưa rặng cây, ta ngồi trên thính khúc lầu bị từng đợt từng đợt gió thu đánh úp, lạnh đến mức tay không rời chén trà ấm.
Ta chưa kịp phản ứng thì đã thấy Minh Tử Kỳ ngồi đối diện kéo ghế đứng dậy, nhận lấy chiếc áo choàng màu ngọc từ tay Đại Lãng rồi nhẹ nhàng bước đến sau ta, choàng áo lên vai ta. Cảm giác ấm áp xâm chiếm đầu óc và cơ thể ta khiến ta mơ mơ màng màng mà vững vàng tựa vào lồng ngực săn chắc nóng ấm của huynh ấy. Chỉ cần một chút quan tâm này của huynh ấy cũng đủ để ta cảm thấy thỏa mãn, hạnh phúc suốt cả ngày.
Vở kịch kết thúc cũng là tối muộn, chúng ta đi từ tầng hai của thính khúc lâu xuống dưới. Lúc đi xuống lại chạm mặt hai vị tiểu thư đang vừa xem hát xong từ sảnh chính của Ý Mãn Lâu. Một người là Quan Điệp Hà nhị tiểu thư nhà họ Quan, người còn lại là biểu tiểu thư Lý Niêm Hi. Thỉnh thoảng trong mấy kỳ thi tài nữ mà tỷ tỷ ta tham gia, ta cũng từng gặp nàng ta vào lần.
Phụ thân nàng chuyên về sản xuất tàu bè cho quan lại quý nhân nên cũng gọi là có chút tiếng tăm. Con người vị tiểu thư này thì ta cũng không rõ lắm, ấn tượng về nàng cũng không nhiều, có lẽ vì trong mắt ta, người nổi bật nhất đã là tỷ tỷ ta, người khác thế nào ta cũng chẳng mấy bận tâm.
Theo lẽ thường nếu chạm mặt nam nhân đi cùng nữ nhân khác, nữ nhi bọn ta thường sẽ cúi mặt, tránh đường, rất kiêng kị chạm mắt với nam nhân của nữ nhân khác. Ấy vậy mà vị nhị tiểu thư hô Quan này lại khiến ta phải rửa mắt mà nhìn. Chẳng những không tránh đường, còn vờ e ấp nhìn lên nam nhân của ta, lúc đi lại cố tình chạm vai huynh ấy, làm rớt khăn tay.
Ta trong tâm thế người qua đường chờ đợi xem phản ứng của Minh Tử Kỳ trước tình huống này, trong lòng nghĩ huynh ấy chắc không phải lần đầu gặp mấy tình huống thế này. Huynh ấy không hổ là thế tử Minh gia, cư xử phải nói là cực kỳ khéo léo, cẩn thận lách vai để không chạm vào cô nương khác, lại còn cẩn thận dặn Đại Lãng nhặt khăn tay lên trả người ta, còn mình thì đi sát cạnh ta, nắm lấy tay ta bước về phía cửa chính.
Trước khi đi, ta kịp quay đầu lại nhìn vẻ mặt của vị tiểu thư no, nhìn thấy vẻ không cam lòng của nàng khiến ta bất giác muốn mỉm cười một cái. Không kìm nén được ý cười trên gương mặt, lại chạm vào ánh mắt ôn nhu đầy cưng chiều của huynh ấy bên cạnh, mặt ta bỗng chốc đỏ lên một chút, ngượng ngùng cúi mặt, cả đoạn đường im như thóc không dám nói câu nào.