Rate this post

Chưa đầy vài khắc, đã thấy bà ấy bưng lên 3 chén cơm chiên trông rất bình thường nhưng mùi vị lại cực kì không tầm thường.

Từng hạt cơm màu vàng ngà được chiên trên lửa lớn, không có đồ ăn kèm gì cả, nhưng lại ngập tràn hương vị. Thi thưởng thức kỹ hơn một chút, lại có mùi thơm của măng khô, nhưng kỳ lạ là ta không nhìn thấy tí măng khô nào trong chén. Đâu đó còn hòa lẫn ít hương vị mằn mặn của cá khô.

Loại gạo mà bà chủ dùng chỉ là loại gạo cực kỳ bình thường, phải nói là hàng thứ phẩm các cửa hiệu gạo không bán nên thường sẽ bạn lại giá rất rẻ. Ta chưa từng nghĩ loại gạo dính và nhão thế này có thể làm cơm chiên được. Mà lại còn được bà chủ chế biến ra một món vừa ngon vừa rẻ thế này, lại càng khiến ta kinh ngạc hơn nữa. Ta rất tò mò làm thế nào bà chủ có thể từ một loại gạo nhão nấu ra một món cơm chiên vừa dẻo, vừa giòn thế này.

Trong lúc ba người chúng ta chăm chú, bà chủ đã lại bưng ra ba chén canh nóng nói là món ăn kèm. Theo làn gió, chén canh nóng hôi hổi truyền đến mùi thơm của măng khô, nấm và cá khô hòa quyện vào nhau, khiến ta nghĩ đến hương vị mùa hè của biển.

Nước canh trong vắt, hương vị cực kì thanh đạm, vị nấm tươi ngon, mang theo vị ngọt thoang thoảng hòa vào vị cá khô mằn mặn, khiến cho chén canh không cần phải thêm tí muối nào vẫn vô cùng có hương vị. Ta vẫn không nhìn thấy tí măng nào trong chén, thế nhưng mùi măng vẫn cực kỳ thơm như chén cơm chiên ban nãy.

Ban nãy ta cũng thắc mắc, thông thường mùa này là mùa măng, giá cũng sẽ không đắt, thế nhưng măng khô lại khác, chế biến phức tạp hơn nên giá rẻ là không thể nào. Bà chủ làm thế nào để làm món ăn có vị măng nhưng giá vẫn rẻ được nhỉ. Phải nói 5 văn tiền món cơm kèm theo canh nóng là khá rẻ, làm thế nào bà ấy có lời được.

Ta ôm một bụng câu hỏi chờ đến lúc tính tiền ra về, liền khéo léo hỏi bà chủ vài vấn đề. Dù sao thì cửa tiệm hiện tại vẫn chưa có khách, nên bà chủ rất nhiệt tình sẵn sàng dành chút thời gian rảnh cho bọn ta. Lại còn mời bọn ta ngồi xuống thưởng thức trà gạo rang đặc trưng của bổn tiệm, rồi mới từ từ trả lời từng câu hỏi của ta.

Nguyên lai lão bản họ Thi là người trấn Minh Tranh, khi còn trẻ từng học được trù nghệ từ một lão phụ nhân nên đối với nấu nướng có am hiểu một chút. Lão phụ nhân gọi Kiều bà bà, sống dưới chân núi Thanh Yên gần đó, đối với nấu ăn rất có am hiểu. Kiều bà bà sống một mình trong một mái nhà tranh cách trấn Minh Tranh 5 dặm về phía Nam, là nông dân chính gốc nhiều đời trồng lúa nên rất hiểu biết về các loại gạo.

Món ăn sở dĩ có mùi măng là vì dùng vỏ măng thứ phẩm bỏ đi nung dưới bếp lò, bên trên hấp gạo cách thủy cùng nước nấm và cá khô dưới lửa nhỏ, đến khi cả cơm và canh thấm đẫm hương măng, cơm chín vừa tới, canh đậm vị nấm thì để sang một bên. Lại cho tiếp cơm lên bếp chiên thật giòn trên lửa lớn cùng một ít cá khô nghiền vụn là có thể dùng.

Ta nghe xong cũng phải tấm tắc khen ngợi bà chủ quả thật là có chiêu, chỉ dùng rất ít nguyên liệu lại làm ra được món ăn ngon như vậy, giá cũng rẻ nên trước đây rất được người yêu thích. Chỉ là dạo gần đây buôn bán không được tốt lắm vì nhiều hàng quán tương tự mọc lên như nấm xung quanh, khu này lại ở vị trí khuất nên ít ai nhớ mà tìm đến.

Bà chủ có nói bà ấy đã lâu không gặp Kiều bà bà, không biết người có còn hay không, nhưng nếu ta muốn tìm thì có thể đến trấn Minh Tranh hỏi người dân trong trấn Kiều bà bà ở dưới chân núi Thanh Yên, họ sẽ chỉ chỗ cho ta. Đến đó lại nói ta là người quen của Thi nương tử, ắt bà ấy sẽ chịu gặp. Ta định bụng lén lút đi gặp bà ấy. Cho dù không nói cha biết thì ông cũng không rảnh quan tâm ta, ông còn chưa đủ bận chết hay sao. Còn về mẫu thân, ta sẽ nói với người muốn đem nha hoàn cùng thư đồng đến Minh Sơn Tự cầu phúc và trả lễ, chắc hẳn người sẽ không ngăn cản.

Vì để tránh đêm dài lắm mộng, ta dặn tam muội giữ kín bí mật, lúc về sẽ mua quà cho muội ấy. Còn dặn tiểu Trúc mau chóng chuẩn bị y phục, ngân phiếu và lương khô để dành ăn khi đi đường. Vì không thể mang theo quá nhiều người nên chỉ có ta cùng tiểu Trúc đi. Ta lo sợ trên đường gặp bất trắc tối đó lén lút nhét theo một túi mê hương cùng một con dao nhỏ phòng thân. Sau đó nhân lúc cha không có ở nhà, bẩm báo mẫu thân một tiếng, nói muốn nhanh chóng lên đường cho kịp giờ hành thiền buổi sáng ở Minh Sơn Tự, rồi cùng tiểu Trúc vội vã lên đường. Hai người chúng ta vừa đi một đoạn, liền nghe thấy từ xa kiệu của cha ta từ yến tiệc mừng thọ ở phủ Dương gia trở về. Ta thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn là chúng ta đã đi được một đoạn, bằng không gặp phụ thân lại khó mà giải thích, ông chắc chắn không đồng ý cho ta đi xa thế này.

Lời tác giả:

Thịnh An triều thái bình thịnh trị, đối với nữ nhân không còn quá khắt khe như triều đại trước, thỉnh thoảng có thể xuất đầu lộ diện, cũng có thể gặp gỡ nam tử. Thế nhưng dù sao đây cũng là một triều đại phong kiến, chưa từng có tiền lệ cho phép nữ nhân làm quan, chỉ có nữ phụ nhân nhà nông hộ, thương buôn hay góa phụ mới có thể xuất đầu lộ diện làm kinh thương. Còn lại nữ tử chưa cập kê, chưa định hôn phối, đặc biệt là các tiểu thư, quý nữ càng không cần phải nói, dù là đã kết hôn hay chưa cũng đừng mơ bàn đến chuyện làm ăn buôn bán. Tuy nữ chính là con gia đình có truyền thống kinh thương, cũng không có cấm kị quá nhiều, nhưng vì phụ thân là người rất bảo thủ, hà khắc, vẫn giữ nề nếp gia phong theo chế độ cũ nên mới có chuyện nữ chính bị cấm không cho can thiệp việc buôn bán của gia đình.