Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói

Rate this post

Ngày hôm sau lại là một ngày gió êm sóng lặng, Minh Kiều nghĩ Đường Hiểu Ngư có lẽ sẽ trở về ăn tối, bèn dời thời gian mua cơm về nửa tiếng sau, còn lúc này vẫn đang chuyên chú luyện tập hàng ngày.

Một động tác hạ xuống, nàng đột nhiên xoay người vung tay đánh về hướng cây cổ thụ cách đó không xa, bàn tay trắng nõn nhìn như mềm mại không xương nhưng còn cách mấy bước mà trong không khí đã nghe thấy tiếng rít mơ hồ.

Thân cây cổ thụ tráng kiện nặng nề lắc lư rất nhẹ, cành cây dao động, lá rụng nhảy loạn.

Gương mặt xinh đẹp của Minh Kiều toát ra sự phấn chấn, nàng nói với hệ thống: [Luyện nhiều ngày như vậy, cuối cùng ta cũng khôi phục lại được 0,1 phần trăm sức mạnh lúc trước rồi.]

Nhưng mà lần sau không thể đánh vào cây cổ thụ nữa.

Bây giờ còn chưa có vấn đề gì, mấy hôm nữa thân cây sẽ rất dễ bị nàng xuyên thủng.

Hệ thống ập ừ đáp, nhắc nhở: [Kí chủ, nhân vật chính cô tâm niệm mãi về rồi kìa.]

Minh Kiều cảm thấy nếu hệ thống có thực thể, nhất định phải lôi ra nắn tròn bóp dẹt nó, lúc nào cũng có kiểu dùng từ rất vi diệu, giống như nàng có mưu đồ bất chính với Đường Hiểu Ngư vậy.

Đương lúc nàng nghĩ vậy, theo gió cuốn lên, tiếng ma sát quần áo truyền đến. Nhìn lại, quả nhiên thấy Đường Hiểu Ngư đứng dưới ánh trăng cách đó không xa, yên tĩnh như tuyết rơi, đang nhìn về phía nàng.

Cô vẫn mặc đồng phục hai màu đen và xanh lam khi mới gặp, chỉ có điều cặp kính sợi bạc đã được thay thế bằng một chiếc mặt nạ màu vàng kim.

Mặt nạ chế tạo tinh tế lại khéo léo, hoa văn phức tạp, đường nét giống như chim bay, chỉ có thể che nửa mặt, hoàn mỹ bày ra đôi môi mỏng cùng hàm dưới tinh xảo, cũng tăng thêm vài phần thần bí hoa lệ.

Minh Kiều phát hiện tim mình chệch một nhịp, sau khi phục hồi tinh thần thì tùy ý lắc cánh tay, bước chân nhẹ nhàng đi tới trước mặt Đường Hiểu Ngư: “Dạ Oanh, cô về rồi.”

“Ừm.” Đường Hiểu Ngư đáp một tiếng, đã đúng một tuần kể từ lần trước hai người gặp mặt, không phải quá lâu, nhưng khi gặp lại Minh Kiều trong lòng cô lại có chút cảm giác không thể nói ra.

Minh Kiều nghiêm túc nhìn cô, thấy khí sắc cô rất tốt, trong lòng hoàn toàn thả lỏng, mặc dù biết cô chỉ là đang điều tra, không đến khâu hành động nhanh như vậy, nhưng vẫn lo lắng chuyện bất trắc sẽ xảy đến.

Đường Hiểu Ngư vốn định nói gì đó nhưng bị nàng nhìn chằm chằm, bỗng nhiên quên mất lời vốn định nói.

Đôi mắt trong suốt long lanh kia chuyên chú nhìn cô, phản chiếu bóng dáng của cô, giống như trong lòng tràn đầy cô.

Cô đương nhiên biết, đây là bởi vì đôi mắt Minh Kiều trời sinh đẹp đẽ thâm tình, chỉ cần bị nàng nhìn như vậy sẽ dễ sinh ra ảo giác được nàng quý trọng bằng cả trái tim.

Nhưng cho dù biết là thế, bị đôi mắt này nhìn chằm chằm hồi lâu thì cũng quá dễ bị mê hoặc.

“Đừng mãi nhìn tôi bằng ánh mắt như thế.” Đường Hiểu Ngư hơi nghiêng đầu, trên gương mặt hoàn mĩ lộ ra vài phần câu nệ không dễ phát hiện.

Minh Kiều có hơi hoang mang, vẻ mặt vô tội: “Ánh mắt gì?”

Nàng mặc áo thun trắng đơn giản, không trang điểm cũng không trang sức, nhưng thoạt nhìn vẫn có một cảm giác mềm mại xinh đẹp khó có thể che giấu, giống như một con yêu tinh hoa đào vừa thâm tình vừa quyến rũ người khác.

Đường Hiểu Ngư như đang cùng loại cảm giác lúc đến lúc đi, không hiểu sao lại không được tự nhiên mà muốn tranh đấu, rồi lại nhanh chóng chếch ánh mắt sang hướng khác.

Bốn mắt nhìn nhau, cô ma xui quỷ khiến mà chậm rãi giơ tay lên, phủ lên mắt Minh Kiều.

Minh Kiều có chút kinh ngạc nhìn bóng tối trước mắt, nghĩ thầm chắc hẳn còn chưa có chuyện gì xảy ra có thể khiến quan hệ giữa hai người đột nhiên xúc tiến, làm cho Đường Hiểu Ngư sẽ che mắt nàng khiến nàng kinh ngạc đâu.

Trừ phi nàng đột nhiên bị mất ký ức về khoảng thời gian đó.

Chỉ là khi có nhiệt độ lòng bàn tay mềm mại nhẵn nhụi kia chậm rãi xuyên qua, trái tim hoang mang của nàng bỗng nhiên đập nhanh hơn, nhanh đến không hiểu vì sao: “Dạ Oanh?”

Đường Hiểu Ngư vốn tưởng rằng che mắt Minh Kiều thì tâm trạng của cô sẽ bình tĩnh lại, nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược.

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác nhột, tuy rất nhạt nhưng cũng cho cô biết được chủ nhân của đôi mi nọ nhất định đang không chịu an phận mà suy đông nghĩ tây dù chỉ một khắc.

Nàng khi thì giống như một dải sương mù khó lường thần bí, ai nấy đều nhìn không thấu, khi thì giống một con hồ ly, ý nghĩ xấu nhiều đến mức đếm không được.

Tất cả nỗi phiền chán như thủy triều bên bờ biển, cập bờ rồi lại ra khơi, để lại dấu vết không sâu mà cũng chẳng cạn.

Bây giờ chị có còn ghét chị ấy nữa không? Câu hỏi Minh Duyệt từng hỏi lại thoảng qua bên tai.

Còn ghét không?

Ý tưởng trong đầu còn chưa kịp chứng thực, đã chợt nghe Minh Kiều dò hỏi: “Dạ Oanh?”

Đường Hiểu Ngư như trong mộng mới tỉnh, lập tức buông tay, khẽ khàng lui một bước về phía sau, dời đi tầm mắt.

Minh Kiều chẳng muốn bận tâm, cũng không kéo lấy cô để hỏi thăm hay trêu chọc, chỉ là theo bản năng chuyển sang đề tài khác: “Cô bôn ba bên ngoài đã nhiều ngày chắc cũng đã mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước đi. “

Nàng nói: “Tôi tranh thủ đi mua đồ ăn, chốc nữa cùng ăn.”

Đường Hiểu Ngư thầm thở phào nhẹ nhỏm: “Được.”

***

Minh Duyệt cẩn thận dò xét bên ngoài, khoảng cách hơi xa, cô bé không nghe thấy Đường Hiểu Ngư và Minh Kiều đang nói gì, chẳng qua nhìn dáng vẻ của các cô cũng không giống như đang cãi nhau hay muốn đánh nhau.

Họ đang làm gì thế? Cô bé chậm rãi nhón chân lên, bất tri bất giác nằm sấp trên cửa sổ thủy tinh.

Cô bé cũng thấy hơi đói rồi, hôm nay có cần tự ra ngoài mua cơm không?

Nghĩ vậy, Minh Kiều và Đường Hiểu Ngư đã tách ra. Cô bé nhìn thấy Đường Hiểu Ngư đang đi vào trong phòng, còn Minh Kiều xoay người đi ra đường nhỏ bên ngoài.

Cô bé thở phào nhẹ nhỏm, không quay về lại góc nữa.

“Chị ơi.”

Tâm tư Đường Hiểu Ngư vẫn còn lởn vởn trong sự kiện vừa rồi, mãi đến khi nghe được thanh âm của Minh Duyệt mới đột nhiên nhớ tới cô bé cũng đang ở đây, cố lấy lại bình tĩnh nhìn ánh mắt Minh Duyệt. Vẫn như thường. Lúc này mới lặng lẽ thả lỏng, mặc dù cô cũng không biết mình đang khẩn trương cái gì.

Minh Duyệt lại cảm thấy Đường Hiểu Ngư có hơi kỳ lạ, kỳ lạ mà không nói ra được: “Chị, có phải chị mệt rồi không? Nếu không thì cứ đi tắm rồi nghỉ ngơi đi.”

Đề nghị này khiến tâm thần Đường Hiểu Ngư càng thêm thả lỏng, cô nhẹ nhàng gật đầu, nhớ tới cô bé và Minh Kiều ở chung nhiều ngày như vậy, lại quan tâm nói: “Mấy ngày nay thế nào?”

Ánh mắt Minh Duyệt trở nên đôi phần phức tạp: “Rất tốt.”

Đường Hiểu Ngư vốn cũng không cảm thấy hai người sẽ bất hòa, chỉ lo lắng suy nghĩ trong lòng Minh Duyệt, thấy cô bé không có gì khác thường thì hoàn toàn yên tâm, nhẹ nhàng vỗ vai cô, đi về phía sau.

***

Trong phòng tắm, hơi nước mù mịt.

Mấy ngày nay ra ngoài điều tra, Đường Hiểu Ngư không cảm thấy mệt lắm, nhưng khi ngâm mình trong nước nóng, cảm giác thoải mái cùng mệt mỏi nhàn nhạt từ đáy lòng lan tràn khắp toàn thân.

Cô chậm rãi giơ tay lên, ánh mắt tụ lại ở lòng bàn tay, đợt ngứa yếu ớt kia phảng phất lại tái diễn.

Hơi nóng làm ướt đôi lông mi thật dài của cô để cho ánh mắt cô không còn quá lạnh lùng như ngày xưa, nhất là sự thần bí sau khi tháo mặt nạ xuống càng làm cho hai gò má trắng nõn của cô hiện ra mấy phần mê mang đẹp như hoa lê.

Chuyện quái gì đang xảy ra với cô hôm nay vậy?

***

Minh Kiều ở bên ngoài mua đủ gà rán Minh Duyệt gọi hôm qua, còn có mấy món Đường Hiểu Ngư thích ăn, tâm tình vui vẻ trở lại, chỉ là trong niềm vui này cũng trộn lẫn vài phần mê mang.

Nói là mê mang cũng không quá chuẩn xác, nàng cảm thấy suy nghĩ của mình tựa như vô số sợi dây đan xen với nhau, mà nàng đã bắt được sợi tơ không ngừng quấy nhiễu trái tim kia nhưng còn chưa biết vì sao sợi dây ấy lại tồn tại.

Nàng đang định cùng hệ thống tán gẫu hai câu mới phát hiện, trong nháy mắt trống rỗng suy nghĩ đã đi hết đường về.

Nàng không khỏi bật cười, đồng thời cũng bị hai người ngồi trong phòng hấp dẫn ánh mắt.

Một trong số đó đương nhiên là Đường Hiểu Ngư, dường như cô vừa mới tắm xong. Mái tóc dài như rong biển còn hơi ướt sũng, dưới vầng sáng vàng ấm áp, cô trắng như một bức tượng ngọc đang phát sáng.

Một người khác không cần phải nói, chính là Minh Duyệt. Cô bé mặc quần jean màu đen, trên mặt cũng đeo mặt nạ nhưng là loại có thể che khuất toàn bộ khuôn mặt, màu nền trắng như tuyết phối với họa tiết chim bay màu đen.

Minh Kiều liếc mắt nhìn, cẩn thận quan sát ánh mắt lộ ra sau mặt nạ của Minh Duyệt, quả nhiên cũng là xa lạ.

[Hôm nay Bé Mèo Đen sao lại chịu ra rồi?] Bé Mèo Đen là biệt danh nàng đặt cho Minh Duyệt ở trong lòng, bởi vì trong trí nhớ của nàng, mắt Minh Duyệt tròn như mèo, lại rất thích mặc quần áo màu đen.

Hệ thống: [Kí chủ, một chị gái tốt đủ điều kiện không nên đặt biệt danh cho em gái của mình như thế.]

Minh Kiều: [Mi đừng tưởng rằng giả bộ rất cổ hủ là có thể che dấu sự thật mi đang muốn chê ta đâu nhá.]

Hệ thống: [Thế mà cũng bị cô nhìn ra, kí chủ cô đúng là người phụ nữ thâm sâu khó lường mà.] [Nghỉ ngơi trước đi, tí lại xàm xí tiếp.] Minh Kiều nói: [Cho ta ăn cơm đã. Mi biết trước mặt khách lại đột nhiên phun cơm cười sặc sụa, nhẹ thì thất lễ, nặng thì bị bắt đến bệnh viện tâm thần đấy.]

Hệ thống tri kỉ bật chế độ im lặng.

***

Minh Kiều bày đồ ăn xong: “Rửa tay ăn cơm trước đi.”

Nàng một câu cũng không nhắc tới chuyện Minh Duyệt mấy ngày nay phảng phất như vô hình, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện, thái độ luôn rất tự nhiên làm cho Minh Duyệt vốn có hơi khẩn trương chờ đợi gì đó cũng hoàn toàn thả lỏng.

Bởi vì kế tiếp cần nói chuyện chính sự, Minh Duyệt cũng quan tâm cái này nên mới đi ra, vậy nên ba người rất nhanh ăn xong cơm để bắt đầu tiến vào vấn đề chính.

Đường Hiểu Ngư đầu tiên làm động tác đưa tay ra hư không, một tá tư liệu như trống rỗng xuất hiện rơi vào trong tay cô.

Minh Kiều đoán đây là dị năng hệ không gian mà hệ thống đã đề cập qua, đừng nói, có loại dị năng này giống như mang theo một nhà kho di động, muốn cất cái gì cũng siêu thuận tiện. Nàng không nhịn được: [Hệ thống, ta rất muốn…] [Không, cô không muốn.] Hệ thống lạnh lùng ngắt lời.

Minh Kiều có chút buồn bã tiếp nhận tư liệu Đường Hiểu Ngư đưa tới, biểu tình nhanh chóng trở nên nghiêm túc.

Trên tư liệu ghi lại tình huống của nhà họ Tạ, cục diện hiện tại khá phức tạp. Về anh chị em của bố Tạ Sở cùng với gia đình bọn họ tạm thời không đề cập tới, chỉ nói một nhà Tạ Sở.

Bố Tạ có hai người vợ, đầu tiên là mẹ ruột của Tạ Sở chỉ có một đứa con là Tạ Sở, vị phu nhân thứ hai thì không có con.

Mà tình nhân ngầm của bố Tạ thì vô số kể, con riêng không ít, có mấy người cùng tuổi với Tạ Sở.

Minh Kiều nhướng mày, ngoại tình trong hôn nhân.

Nhưng đây chưa phải là trọng điểm nàng chú ý, trọng điểm là số lượng con riêng mà bố Tạ tương đối thưởng thức hoặc có tài năng thì lác đác không có mấy.

Đường Hiểu Ngư thu thập cả tư liệu của bọn họ. Bọn họ đều chết vì tai nạn, mà mỗi cách chết không hề giống nhau. Tai nạn xe hơi, rơi xuống nước, leo núi, từ trên núi ngã bị thương đến chết, bị cướp đột nhập vào nhà, thích gì có nấy.

Tim Minh Kiều đập nhanh vài nhịp, có dự cảm mà lật tờ giấy đến cuối cùng, nhìn thấy cô gái chết trong nhà vì cướp bóc cũng bị người ta dùng một đao giết chết. Sở dĩ nói “cũng bị” là bởi vì nếu như không có hack, hiện tại nàng đã thành một cỗ thi thể rồi.

“Thủ pháp gây án này thật không thể nói là giống nhau như đúc, nhưng cũng có thể nói rằng chẳng lệch tí nào.”

Đường Hiểu Ngư ngồi trên sofa đơn bên trái Minh Kiều, không đọc tư liệu cũng biết nàng đang ám chỉ cái gì.

“Chúng ta hiện tại có thể hoàn toàn tập trung vào Tạ Sở.” Ánh mắt cô nặng nề, ngữ khí mười phần khẳng định.

Minh Kiều ngược lại nhìn về phía cô, chỉ dựa vào thủ pháp gây án tương tự đã tập trung vào Tạ Sở có quá nhiều bất cập, bao gồm cả sự hoài nghi trước đó của nàng đối với Tạ Sở đều có hơi cô lẻ. Hiện tại những tai nạn khả nghi này chỉ có thể làm sâu sắc thêm hiềm nghi của anh ta, dù sao thì anh ta và những người này đều tồn tại tranh chấp về lợi ích.

Nhưng Minh Kiều cảm thấy có thể khiến Đường Hiểu Ngư dùng giọng điệu khẳng định như vậy mà nhận định là anh ta, có lẽ còn có phát hiện gì khác, mà đó mới là mấu chốt nhất.

“Cô còn phát hiện gì khác sao?”