Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói
Minh Kiều ẩn thân ở phía sau cửa cầu thang tầng một, sau khi nghe thấy tiếng vang nhỏ từ cửa thủy tinh lại lần nữa bị đẩy ra truyền đến, nàng yên lặng đếm đến mười mới cẩn thận ló đầu ra ngoài xem.
Quả nhiên, vệt đỏ kia đã không còn ở đó nữa.
Nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm: [Nguy hiểm thật, may mà có mi nhắc nhở kịp thời.]
Hệ thống: [Cô trốn cũng nhanh nữa.]
Nó nói xong còn không quên trêu chọc Minh Kiều: [Kí chủ, thể chất của cô không chỉ hấp dẫn mèo lạnh lùng bản địa, mà ngay cả mèo ngoại cũng không tha luôn.]
Minh Kiều nghĩ đến những ma vật có hơi giống với diện mạo của một số động vật họ mèo kia thì bèn bật cười: [Không biết là tất cả ma vật đều giống nhau hay là có phân chia đẳng cấp, chủng loại nữa.]
Hệ thống nói: [Tôi đoán là cái sau.]
Nó rất cảm khái: [Trận chiến hôm nay thật sự đặc sắc, lại thu thập được không ít số liệu hữu ích. Đúng rồi, chuyện trọng điểm là dị năng giả vừa rồi chính là người mẫu trong studio của cô đấy. Mọi người xung quanh ai cũng đều ngọa hổ tàng long như vậy, cô thấy thế nào?]
Thiếu nữ váy đỏ vừa rồi chính là Tiểu Ảnh.
Minh Kiều tùy ý dùng mu bàn tay trắng nõn cọ vào gương mặt có hơi ngứa vì bị tóc mai đảo qua: [Ta thấy ta nên thừa dịp mọi người không tỉnh táo lại mà đi nhanh chóng, không là lát nữa bọn họ lại kéo ta vào thảo luận xem ai đập vỡ thủy tinh thì phiền lắm.]
Có khi còn phải đi xem lại camera nhất định đã bị cuộc chiến ảnh hưởng nữa.
Nàng cong môi cười: [Là người bình thường duy nhất nhìn thấu chân tướng nhưng lại không thể nói, khắc chế dục vọng hóng drama vất vả lắm đấy.]
Hệ thống: Cô nói quá hợp lý, tôi không thể phản bác được.
Minh Kiều: [Nhưng mà thống này, đúng là ta vẫn còn điều nghi hoặc.]
Hệ thống: [Cái gì?]
Minh Kiều: [Xét theo tình huống hiện giờ, khu vực ma vật xâm lấn là không thể dự đoán trước, điều này cũng chứng tỏ sự tình xảy ra một cách hoàn toàn đột ngột. Nếu như lần sau xuất hiện địa phương có ma vật xâm lấn, mà xung quanh lại không có dị năng giả thì sẽ thế nào?]
Lần trước nàng và Đường Hiểu Ngư trò chuyện, phát hiện mật độ dị năng giả của thế giới này cũng không tính là lớn.
Hệ thống nói: [Không có dị năng giả thì vẫn còn có có chiếc thuyền trắng khổng lồ kia. Nó nhất định sẽ nhanh chóng trải kết giới ra vây hết ma vật lại.
Hơn nữa trên thuyền trời sẽ phát ra cảnh báo bằng sóng âm đặc thù, kí chủ, có phải không hề nghe thấy gì không?]
Minh Kiều giật mình một chút, gật đầu.
Hệ thống nói: [Vậy thì tám phần là chỉ có dị năng giả hoặc là sự tồn tại đặc thù như tôi mới có thể nghe được, hơn nữa tôi đoán bọn họ chắc sẽ có một bộ phương án khẩn cấp hoàn thiện, một khi có tình huống đột ngột, kênh nội bộ sẽ thông báo cho dị năng giả ở gần đó tiến đến xử lý hoặc trợ giúp.]
Minh Kiều nghiêm túc suy nghĩ: [Có lý, có lẽ các khu vực trung tâm thành thị đều ít nhất sẽ có một dị năng giả cao thủ tọa trấn.]
Dù sao thì nơi trung tâm thành thị ngoại trừ có ý nghĩa chính trị quan trọng ra, lưu lượng người cũng rất lớn, một khi xảy ra chuyện cục diện sẽ rất khó khống chế.
Thế giới này thực sự đã hình thành một thể chế thành thục trong việc sử dụng và phòng ngừa lực lượng siêu phàm.
Nghĩ thông suốt những thứ này, cũng không còn gì phải lo lắng, Minh Kiều cười: [Nên trở về rồi.]
***
Phòng sách bao phủ trong bóng đêm vắng vẻ, cũng không xảy ra cảnh tượng khiến tim người ta muốn ngừng đập như hệ thống vẫn lo lắng: Minh Kiều trở về thì nhìn thấy trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Đường Hiểu Ngư ngồi trên sô pha lẳng lặng nhìn nàng, hỏi nàng đi đâu.
Minh Kiều bật đèn lên, đặt công cụ và bản thiết kế cần hoàn thiện sửa đổi trên một chiếc bàn dài rất thích hợp để đọc sách.
Căn phòng nàng hiện đang sống mặc dù cũng có bàn nhưng lại hơi nhỏ, không thích hợp để viết hay vẽ.
Nàng vừa bày đồ, vừa nói với hệ thống: [Lo lắng vô ích cả ngày rồi. Ta nói Đường Hiểu Ngư chắc chắn sẽ không trở về mà.]
Nàng nói xong đột nhiên lại nhớ tới Tiểu Ảnh, đứng thẳng: [Đúng rồi, vừa rồi có phải Tiểu Ảnh không hề đeo bất cứ thứ gì để che khuất dung mạo hay không?]
Chưa nói đến không hề mang theo bất cứ thứ gì để che khuất dung mạo, ngay cả quần áo còn không thay.
Minh Duyệt ở trong phòng sách mấy ngày nay, quần áo tuy đều là màu đen nhưng nàng thấy chưa có bộ nào là trùng với bộ trước cả.
Minh Kiều vừa nói vậy, hệ thống cũng hậu tri hậu giác phản ứng lại: [Đúng ha!] [Chẳng lẽ là bởi vì nàng ta chắc chắn rằng xung quanh không có người tỉnh táo lại vội vàng đến nữa, cho nên mới…]
Nhưng vẫn còn một số chỗ chưa giả thích được.
Cho dù không phải ai cũng có dị năng hệ không gian thuận tiện như Đường Hiểu Ngư, đeo một cặp kính hoặc mặt nạ có thể ngụy trang dung mạo cũng đâu có khó.
Về phần quần áo, nếu như là thường phục, có thể bị đụng hàng thì bỏ qua đi, ai lại dựa vào quần áo mà nhận người cơ chứ.
Càng chưa nói là kính mắt hoặc mặt nạ có thể dùng để ngụy trang, còn tạo ra sóng nhiễu làm rối cảm quan của người nhìn về dung mạo, thanh âm, căn bản là không thể dựa vào một bộ quần áo đã nhận ra người.
Cho dù là tương đối đặc thù như bữa tiệc lần trước, cũng không thể nói Minh Duyệt 100% sẽ bị Tạ Sở – người vốn cũng là dị năng giả nhận ra, cùng lắm là hoài nghi thêm một bậc mà thôi.
Minh Kiều nghĩ ngợi, song cũng không quá để ý, nói cho cùng cuộc sống của Tiểu Ảnh cũng không giao thoa quá nhiều với bọn họ, ít nhất hiện giờ là vậy.
[Có lẽ là chúng ta suy nghĩ nhiều rồi, có thể do Tiểu Ảnh quá sốt ruột, quên đeo đạo cụ ngụy trang lại bị chúng ta đúng lúc bắt gặp thôi.]Hệ thống: [Chắc vậy, chủ yếu là xung quanh kí chủ quá náo nhiệt, dường như ai cũng có một vài bí mật khiến tôi có chút căng thẳng tinh thần.]
Dọn dẹp đồ đạc xong, sắc trời không còn sớm nữa. Minh Kiều nghĩ đến buổi sáng vội vàng ra ngoài, bát đĩa ăn điểm tâm còn chưa rửa, cũng lười ra ngoài mua đồ, nghĩ buổi tối ăn đại mì gói là được, sau đó đi vào phòng bếp chuẩn bị rửa chén.
Nàng vừa mới rửa sạch bát, chuẩn bị rửa lần thứ hai, thuận tiện pha luôn mì tôm, chợt nghe một tiếng vang nhỏ từ bên ngoài truyền đến.
Trong lòng nàng khẽ động: [Hệ thống, sẽ không phải là…] [Là nhân vật chính đã trở lại.] Nếu hệ thống có thực thể, hiện tại nhất định đang lắc đầu cảm khái: [Nguy hiểm quá, suýt chút nữa chuyện cô lén lút ra ngoài đã bị lộ rồi.]
Minh Kiều hơi nghi ngờ, cười tủm tỉm nheo mắt lại: [Rốt cuộc mi đang may mắn cho ta, hay thấy tiếc vì ta tránh được một kiếp đấy.]
Hệ thống muốn nói, cả hai, nhưng để duy trì tình cảm tri kỷ lâu dài với kí chủ, nó chỉ có thể nói: [Sao lại thế được, kí chủ, đương nhiên là tôi lo lắng cho cô rồi.]
***
Khi Đường Hiểu Ngư trở lại phòng sách, mặt trăng đã trèo lên chân trời, ánh trăng trong vắt cũng không làm nổi bật cô thành một pho tượng chạm ngọc hoàn mỹ không tì vết như ngày xưa.
Chắc có lẽ là bởi vì trong tay cô xách hai túi đồ lớn, lại làm cô thêm vài phần khói lửa nhân gian.
Khi cô nhìn thấy ánh sáng trong phòng sách, sợi dây cung không biết vì sao luôn căng chặt trong lòng cũng hoàn toàn thả lỏng.
Tuy rằng Minh Kiều thề son sắt cam đoan với cô rằng sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng sách không chạy loạn, nhưng nói cho cùng nàng chưa bao giờ là người an phận cả, dù là trước kia hay hiện tại cũng chưa từng liên quan đến hai chữ nghe lời.
Nàng đáp ứng càng sảng khoái, Đường Hiểu Ngư lại càng lo lắng nàng sẽ làm bậy.
May mắn thay, chỉ là cô lo lắng quá mức.
Nhẹ nhàng đẩy cửa kính trong suốt ra, cô liếc mắt một cái đã chú ý tới trên góc bàn dài có thêm vài thứ.
Cô nhận ra một phần là công cụ Minh Kiều vẽ bản thiết kế, hẳn là ban ngày nàng thật sự ngoan ngoãn ở trong phòng sách, không đi đâu cả.
Đường Hiểu Ngư đặt hai túi mua sắm nặng trịch trong tay lên bàn trà, đi tới trước bàn dài cẩn thận quan sát.
Bất tri bất giác, dường như cô có hứng thú tìm tòi với tất cả mọi thứ của Minh Kiều, không chỉ vẻn vẹn muốn tìm hiểu rõ ràng những bí ẩn trên người nàng nữa.
Rất nhanh cô đã bị bản thiết kế đặt ở giữa bàn hấp dẫn ánh mắt, bản thiết kế bị quyển du ký quen thuộc kia đè lên một phần, song cô vẫn có thể nhìn ra đây là bản thiết kế lễ phục từ phần giấy không bị che khuất.
Nàng đã bắt đầu nhận công việc rồi à? Đường Hiểu Ngư nghĩ.
“Dạ Oanh, cô về rồi hả?” Thanh âm nhẹ nhàng của Minh Kiều truyền đến từ phía sau cách đó không xa, Đường Hiểu Ngư vội vàng quay người, hơi chút mất tự nhiên mà cúi đầu, dù rằng cô chưa từng tùy ý động vào đồ của Minh Kiều, nhưng vẫn…
Ngay trong nháy mắt cô phân tâm, Minh Kiều đã nhẹ nhàng đi tới gần cô, tiện tay cầm lấy bản thiết kế trên bàn, thoải mái bày ra cho cô xem: “Tôi bận rộn cả ngày mới hoàn thành bản sơ thảo đấy, thế nào? Có phải là rất không tệ hay không.”
Trên gương mặt tuyệt sắc tất cả đều là chờ mong và cầu khen ngợi, giống như hoàn toàn không biết trên thế giới có một loại đức hạnh gọi là khiêm tốn.
Đường Hiểu Ngư tuy rằng nghĩ vậy, nhưng khóe môi lại hơi cong lên: “Rất đẹp.”
Cô từ từ nói thêm: “Tôi không biết nhiều về thiết kế thời trang, nhưng trông rất đẹp.”
Minh Kiều cũng không cần bình luận chuyên nghiệp gì, các thầy cô trong phòng làm việc cũng đủ chuyên nghiệp rồi. Nàng chỉ muốn được khen, được Đường Hiểu Ngư khen mà thôi.
Có được, tự nhiên thấy hạnh phúc, hài lòng.
Đường Hiểu Ngư thấy bộ dáng vui vẻ của nàng, đôi môi mỏng cuối cùng cũng cong xuống, lộ ra ý cười nhẹ nhàng.
Như đứa bé con vậy, cô nghĩ.
Ánh mắt cô chậm rãi dừng lại trên kẹp tóc nơ ở đỉnh đầu Minh Kiều, nhìn con bướm tinh xảo kia động đậy theo mái tóc đen lắc lư của nàng, cực kỳ giống tai mèo.
Suốt ngày kêu Minh Duyệt giống bé mèo đen, mình cũng có khác gì đâu.
Minh Kiều nhanh chóng chú ý tới ánh mắt Đường Hiểu Ngư lưu luyến trên kẹp tóc nơ của mình, nhớ tới bữa tiệc lần trước cô mặc chiếc váy lụa trắng cũng có trang trí nơ tương tự.
Nàng tưởng tượng kẹp tóc này kẹp trên đầu Đường Hiểu Ngư chắc sẽ rất đẹp, cũng có chút rục rịch.
Nhưng nàng không thể yêu cầu Đường Hiểu Ngư mặc lại chiếc váy kia cho nàng xem, cũng không thể yêu cầu cô đeo kẹp tóc ngay bây giờ.
Bởi vì hôm nay Đường Hiểu Ngư đại khái là vì thuận tiện cho việc di chuyển, không thả tóc, thắt mái tóc dài mềm mại xinh đẹp như rong biển thành hai đuôi ngựa thấp phía sau.
Cô như vậy cũng rất xinh đẹp, thậm chí còn thêm vài phần nhã nhặn trí thức nữa.
Đường Hiểu Ngư phát hiện Minh Kiều lại dùng ánh mắt này nhìn cô, chuyên chú như thế giới chỉ còn lại một mình cô vậy.
Rõ ràng đã cố hết sức để quen, nhưng lại luôn bị ánh mắt như vậy quấy đến có hơi rạo rực nỗi lòng.
Mà người nhìn kia lại luôn bày ra vẻ mặt vô tội, không hề có cảm giác gì.
Cũng thật sự vô tội, diện mạo là trời sinh, tất cả cảm giác đều chỉ là cô đang tự tìm phiền não.
Cô hỏi: “Chưa gọi đồ ăn ngoài phải không?”
“Chưa, vốn định ăn mì gói.” Minh Kiều cũng không biết đang nghĩ gì, nhìn cô mà biểu tình như có chút do dự và tiếc nuối, nhưng cảm xúc này tựa như gợn sóng mặt nước, biến mất rất nhanh: “À, cô mua nhiều đồ thế…. Đều là đồ ăn à.”
Minh Kiều đi tới trước bàn trà vây xem hai túi mua sắm đầy ắp, chợt nghe giọng nói nhẹ nhàng nhàn nhạt của Đường Hiểu Ngư bay tới: “Sơn Tước nói ở cùng cô một tuần, không có ngày nào không gọi đồ ăn ngoài cả. “
Minh Kiều dùng ngón tay cọ lên má, lộ vẻ không được tự nhiên hiếm thấy: “Không phải tôi cố ý bạc đãi bạn nhỏ ấy, mà là tín điều của sát thủ phòng bếp vĩnh viễn không thể phá vỡ.”
Đường Hiểu Ngư lẳng lặng nhìn nàng: “Tôi nấu nhanh cho cô ăn, vào đây hỗ trợ.”
Minh Kiều: “OK.”