Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói
Minh Kiều kéo một cái vali màu hồng cỡ trung ra ngoài, tìm một quán cà phê ngồi thêm gần một tiếng đồng hồ, xem thời gian cũng sát giờ rồi mới gọi cho Tạ Sở đến đón nàng.
Trong quá trình này không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Dưới cái nắng chói chang, Tạ Sở tự mình lái xe tới đón, còn xách vali lên xe giúp nàng.
Minh Kiều nhìn vầng trán trắng nõn của anh ta đang đổ mồ hôi mỏng, phối hợp với khuôn mặt thiếu niên khí phách sáng sủa như thái dương, cảm thấy cũng rất dễ khiến người khác sinh ra áy náy và đau lòng.
Nhưng nàng đương nhiên sẽ không đau lòng cho Tạ Sở, mà là đang suy nghĩ, rằng dù sau này có chuyện gì xảy ra, Tiểu Ảnh có giúp được nàng hay không, nàng đều sẽ tìm cơ hội mời người ta uống một ly đồ uống lạnh thì mới toại lòng được.
***
Thuận lợi hội hợp, Tạ Sở lái xe, Minh Kiều ngồi ở ghế sau, một tay chống đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ bay lướt qua.
Sau khi xe chạy xa một khoảng, Tạ Sở bỗng nhiên mở miệng: “Em lại chuồn ra à? Hay là để lúc nữa anh gọi điện thoại cho dì em, bảo em đang ở cùng anh nhá.”
Minh Kiều lười biếng xua tay: “Không cần, giờ dì ấy đang bận rồi, không rảnh để ý đến tôi đâu.”
Nàng nói: “Nếu anh mà gọi thì sẽ thu hút sự chú ý của dì ấy, lại vô duyên vô cớ bị quở trách mất. Chẳng phải chỉ là đi chơi mấy ngày thôi sao, trở về bị phát hiện rồi nói sau.”
Tạ Sở có chút bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Thật hết cách với em mà, nếu anh bị dì út mắng, em nhớ giúp anh đỡ một ít đấy.”
Khóe môi Minh Kiều khẽ nhếch, lợi thế lớn nhất của việc có gương mặt xinh đẹp chính là khi cười nhạo người khác, nàng vẫn xinh đẹp, thậm chí còn có thể giảm bớt khả năng kích phát điểm tức giận của đối phương: “Nhát cáy.”
Quả nhiên Tạ Sở không hề giận, mặc kệ là diễn hay thật: “Nhưng em cứ yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không mạo hiểm bằng sự an toàn của em, nhất định sẽ bảo vệ em.”
Minh Kiều mỉm cười, ngay cả cái khí chất vênh váo hung hăng khắc trong xương cốt cũng nhạt đi, chỉ còn lại ý cười thuần khiết: “Vậy anh phải nhớ kỹ những lời này đấy.”
Nếu như có người không biết chuyện ở đây, có khi sẽ thấy được mấy phần chân tình trong cuộc đối thoại này. Nhưng hệ thống là một người ngoài cuộc thanh tỉnh, hiểu rất rõ bọn họ đều muốn đối phương phải chết.
Tạ Sở lòng lang dạ sói thế nào thì không cần phải nhắc thêm nữa, kí chủ nhà mình lại có tính cách có thù tất báo. Nếu giết người không phạm pháp, nó tin rằng nàng chắc chắn dám cầm dao tiễn Tạ Sở đi trước.
Đáng sợ, đúng là thế đạo hiểm ác!
Nó rất thổn thức, còn hai chuyên gia diễn xuất trác tuyệt hoàn toàn không bỏng ruột nóng gan đến vậy, tiết mục thăm dò và giao lưu cũng tiếp tục diễn ra.
“Đúng rồi, Minh Kiều, thực ra anh còn có chuyện muốn nói với em.” Tạ Sở giảm tốc độ xe, ngữ khí cũng trở nên ấp úng.
Minh Kiều có hơi hồ nghi, nhướng mày: “Anh lại làm chuyện gì có lỗi với tôi à?”
Trong lòng nàng có dự cảm, đoán rằng Tạ Sở muốn nhắc tới chuyện Đường Hiểu Ngư ở trang viên hoa oải hương, nếu không thì chờ đến nơi, nàng nhìn thấy Đường Hiểu Ngư thì sẽ lại nổ ra cãi vã, tình hình sẽ rất không đẹp, kế hoạch của anh ta cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Quả nhiên, Tạ Sở đã bắt đầu lót đệm cho nàng trước: “Minh Kiều, dù có thế nào, anh có làm gì cũng đều vì tốt cho em. Điểm này em tin anh chứ, đúng không?”
Minh Kiều gật đầu: “Đương nhiên, nhưng so với làm chút việc tốt cho tôi lại khiến tôi không thoải mái, tôi thà các người làm chuyện không tốt cho tôi còn hơn.”
Tạ Sở lâm vào trạng thái đứng hình ngắn ngủi.
Hệ thống: [Kí chủ, biểu hiện của cô chả khác gì giang tinh* sống cả. Vừa phải thôi đó, cẩn thận anh ta xúc động giết người giờ.]
*Giang tinh (ngôn ngữ mạng TQ): ý chỉ người thường thích tranh cãi ngược, luôn luôn làm trái lại người khác, khi tranh luận luôn cố ý nêu ý kiến tương phản. Search devil’s advocate để biết thêm chi tiết.
Minh Kiều cảm thấy oan uổng: [Trách ta sao? Mi đâu phải không hiểu tính cách nguyên chủ, nàng ta luôn nói chuyện thế này ở trước mặt Tạ Sở mà.]
Chuyện nguyên chủ thích Tạ Sở là chuyện không ai sẽ hoài nghi, mỗi tội chữ thích của nàng ta khiến người ta quá mệt mỏi mà thôi.
Nếu nói với người nhà và người quen là nuông chiều tùy hứng, mấy khi còn có thể thêm được vài phần lý trí, vậy thì với Tạ Sở sẽ thêm vài phần ngạo kiều.
Có thể nói là siêu cấp gây sự, khó ở đến tận xương tủy.
Lại nói nữa, có thể càu nhàu Tạ Sở như này đúng là rất vui, cũng coi như nàng thu lãi trước.
Trạng thái cạn lời của Tạ Sở kéo dài một hồi lâu, mới kiên cường tiếp tục đề tài: “Người sống trên đời, không thể chuyện gì cũng được thuận theo ý mình. Hơn nữa, em cứ như vậy cũng không phải cách hay. Em chẳng lẽ thật sự buông bỏ bác gái bọn họ, không bao giờ về nhà nữa sao.”
Trên mặt Minh Kiều hiện lên sự tức giận và đấu tranh tư tưởng rõ rệt: “Bà ấy còn chẳng cần tôi, tôi còn gì để mà nói nữa.”
Tạ Sở biết rất rõ “bà ấy” trong miệng Minh Kiều chính là mẹ nuôi Minh Uyển của nàng. Nhìn nàng trông thân thiết nhất với dì út thật, nhưng lòng chiếm hữu với mẹ mình cũng chẳng kém cạnh là bao.
Khi anh chỉ mới bốn năm tuổi đến nhà họ Minh làm khách, Minh Uyển muốn ôm anh một cái lại bị nàng đột nhiên nổi giận đẩy ra là đã rõ.
Có lẽ đây là điểm mấu chốt tất yếu mà mọi gia đình có nhiều con luôn phải đối mặt, bất kỳ đứa trẻ nào cũng hy vọng cha mẹ có thể chú ý đến mình nhiều hơn, nếu có thể nhận được sự ưu ái thì càng tốt.
Càng đừng nói tính cách của Minh Kiều được nuông chiều như vậy, tình mẫu tử vốn không phải quá độc nhất vô nhị cũng đã làm cho nàng hơi khó khoan dung. Hết lần này tới lần khác chính nàng lại là một kẻ giả mạo, đuối lý, chẳng phải là gì, vậy càng khó chấp nhận.
Càng cảm thấy mình danh không chính ngôn chẳng thuận, lại càng ghen ghét Đường Hiểu Ngư.
Cứ tiếp tục như vậy, thời gian không những không hóa giải được nút thắt giữa nàng và Đường Hiểu Ngư, mà còn khiến thù hận giữa hai người càng kết càng sâu.
Bởi vì Đường Hiểu Ngư sẽ không vĩnh viễn khoan dung, còn Minh Kiều cho tới giờ vẫn không biết thế nào là đủ.
Ánh mắt ôn hòa của Tạ Sở xuyên qua gương chiếu hậu trong xe, đảo qua vị hôn thê có trình độ đạo đức tràn ngập nguy cơ này của mình. Nếu như anh không giết nàng, sớm muộn gì nàng cũng sẽ dùng thủ đoạn cực đoan để đối phó Đường Hiểu Ngư, điểm này anh rất tin tưởng.
Hoặc là một chết một bị thương, hoặc là cả hai đều thiệt, coi như anh kết thúc số mệnh này cho các nàng trước vậy.
Trong đầu hiện lên những phân tích hài hước không mang theo tình cảm này, còn ngoài miệng thì Tạ Sở khuyên nhủ: “Đừng hờn dỗi thế nữa, anh biết em tủi thân trong lòng, nhưng dù sao cũng phải giải quyết vấn đề, không thể cứ mãi giằng co được.”
Anh nhẹ nhàng lắc đầu, mang theo chút hổ thẹn: “Lời tiếp theo anh phải nói ít nhiều có lỗi với Đường Hiểu Ngư, nhưng em mới là người cùng anh lớn lên, trái tim anh thế nào cũng phải thiên vị em hơn. Em phải ngẫm lại, nếu như em cứ gây sự thế này thì sẽ chỉ tiêu hao hết tình cảm của bác gái bọn họ dành cho em mà thôi.”
Minh Kiều khó chịu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dáng không muốn nghe lại không thể không nghe.
Tạ Sở tiếp tục nói: “Trái tim con người nếu bị một người tổn thương sẽ dễ dàng để người khác nắm lấy cơ hội, thừa dịp vắng mà vào.”
Anh cảm thấy từ ngữ của mình không quá thân thiện với Đường Hiểu Ngư, áy náy lại xấu hổ cười: “Thôi, không đến mức hèn hạ như anh nói đâu. Ý anh là nếu em không trở về sẽ càng ngày càng xa cách với mọi người hơn.”
“Đúng như anh nói,” Minh Kiều bỗng nhiên quay mặt, phẫn nộ nhìn chằm chằm về phía trước: “Cô ta chính là muốn cướp đi hết thảy của tôi.”
Tạ Sở muốn nói lại thôi, miễn cưỡng gật đầu: “Ừm.”
Minh Kiều lẩm bẩm: “Tôi phải nghĩ cách để nhanh chóng trở về, cho dù bọn họ muốn hất tôi ra, tôi cũng không thể để họ thoải mái được.”
Tạ Sở thể hiện ra bộ dáng cực kỳ mệt mỏi, thầm thì: “Tật xấu chỉ nghe lời mình muốn nghe của em bao giờ mới sửa được đây?”
Anh nhìn qua gương chiếu hậu trong xe thấy Minh Kiều lại trừng anh, vội vàng im lặng.
Ánh mắt Minh Kiều sáng quắc nhìn chằm chằm vào gáy anh: “Anh cảm thấy tôi nên làm gì bây giờ? Có phải đã sớm nghĩ ra cách gì hay không? Tôi biết mà, cứ thấy anh đòi dẫn tôi đi xem đồng hoa oải hương có gì đấy là lạ.”
Nàng nhíu mày: “Không phải là hẹn ai rồi đó chứ?”
Tạ Sở khẽ buông lòng, cuối cùng cũng kéo đề tài đến bước này. Hơn nữa, nhìn thái độ của Minh Kiều chắc nàng sẽ tận lực khắc chế mình mà đồng ý, ít nhất sẽ không phát sinh tình huống đột nhiên bảo anh dừng xe ầm ĩ đòi quay về.
“Quả nhiên anh nghĩ gì cũng không lừa được em.”
Minh Kiều đắc ý cười: “Đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tôi còn không hiểu rõ anh sao.”
Tạ Sở thương lượng với nàng: “Vậy anh nói em biết anh hẹn ai, nhưng không được tức giận, không được đánh, cũng không được mắng anh đâu đấy.”
Anh nghiêm túc khuyên nhủ: “Anh đang lái xe, lỡ đâu có chuyện gì thì chúng ta phải đắp chiếu hết, em cũng không muốn chết lãng xẹt như thế đâu đúng chứ.”
Minh Kiều híp mắt: “Anh còn thừa nước đục thả câu nữa, tôi không cam đoan sẽ không đạp anh xuống xe đâu.”
“Được, được, anh nói. Anh hẹn Đường Hiểu Ngư.” Tạ Sở nói chậm lại, ngay cả tốc độ xe cũng chậm đến mức cơ hồ dừng lại.
Gương mặt xinh đẹp của Minh Kiều quả nhiên dần dần hiện ra vẻ tức tối, giống như cơn bão tùy thời ập đến.
Nhưng lần này nàng lại rất giữ lời, không tức giận, tuy rằng sắc mặt và ngữ khí đều không tốt nhưng quả thật vẫn còn ở trong phạm vi có thể trao đổi: “Biết ngay mà, không trách được cứ dấm dấm dúi dúi mãi. Anh muốn tôi làm gì, lấy lòng cô ta à?”
Nàng cười lạnh: “Tôi dù có chết ở ngoài cũng sẽ không đi cầu xin cô ta đâu.”
Tạ Sở thở phào nhẹ nhõm, dùng lời hay ý tốt mà khuyên bảo: “Anh không có ý này, nhưng em muốn được về lại thì cũng phải biểu hiện thái độ trước mặt bác gái và chị Minh Vi chứ. Em cố kiềm chế tính tình một chút, đừng lúc nào cũng thái độ với cô ấy, anh sẽ hỗ trợ khuyên can đôi lời, ai cũng có bậc thang để đi xuống thì lời gì cũng dễ nói thôi.”
Minh Kiều nhíu mày nhìn anh, thấy Tạ Sở sắp dừng xe lại, nàng mới như nghĩ đến gì đó mà buông lỏng: “Vậy thì nghe lời anh đi.”
Đôi mắt hoa đào xinh xắn của nàng ngưng tụ trên người Tạ Sở: “Nếu tôi không về được, anh không từ hôn với tôi, gia tộc của anh cũng sẽ ép chúng ta từ hôn.”
Tạ Sở hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù anh đã có kế hoạch B để phòng trường hợp Minh Kiều không phối hợp, nhưng có thể hành động theo kế hoạch ban đầu là tốt nhất.
Anh nghĩ, nàng hiển nhiên cũng không phải kẻ ngốc. Nhân tình thế thái và đạo lý nên hiểu thì nàng đều hiểu, nhưng chỉ là phần lớn thời gian không muốn hiểu.
Sống rất vì bản thân.
***
Rốt cục đã trấn an được Minh Kiều, xác nhận nàng sẽ không vừa đến nơi thì nổ tung. Cho dù Tạ Sở đã là một diễn viên chuyên nghiệp thân kinh bách chiến cũng cảm thấy mệt mỏi tận đáy lòng.
Vì cho mình thời gian đệm, cũng vì an bài bước tiếp theo, anh không trực tiếp dẫn Minh Kiều đi gặp những người khác, mà là trước tiên bảo phục vụ xếp phòng cho nàng nghỉ ngơi, nói buổi tối sẽ đến ăn cơm tối với nàng.
Minh Kiều chăm chú nhìn bóng lưng Tạ Sở rời đi, khóe môi cố kiềm chế không vểnh lên: [Nhìn anh chạy sô trông vất vả thật.]
Lúc đến trang viên, tia tàn dương cuối cùng ở chân trời đã kéo dư lượng đỏ thẫm chậm rãi hạ xuống, đêm tối sắp giao ca, nhưng còn một khoảng thời gian nữa bữa tối mới bắt đầu.
Tạ Sở hẳn là thừa dịp này đi nói chuyện với đồng bạn của mình, đỡ khiến ngày mai mọi người thấy nàng thì đều tức giận đến khóc.
Lúc này hệ thống đã vô cùng hiểu nàng: [Kí chủ, thu lại sự kích động kia của cô đi. Đừng tưởng rằng tôi không nhìn ra, cô vừa rồi rất muốn gọi anh ta lại, muốn đi cùng anh ta.]
Thậm chí ngay cả Minh Kiều nói gì nó cũng đoán được đại khái: [Tôi không thể gặp người khác đến vậy cơ à, nếu anh đã sợ họ biết tôi ở đây đến thế thì anh dẫn tôi tới làm gì? Có phải anh cũng muốn lăng nhục tôi hay không?]
Minh Kiều nhịn cười: [Không hổ là mi, Thống. Đúng là ta sẽ nói vậy, ta rất muốn nhìn thấy anh ta sầu đến hói đầu mà lại không thể lập tức giết ta.] [Nhưng thôi, chính sự quan trọng hơn. Tạ Sở nhanh chóng hành động, sự tình cũng có thể nhanh chóng giải quyết. So với ở đây đánh nhau với anh ta, ta càng muốn nhanh chóng về ở phòng sách hơn.]
Nàng nói, chậm rãi nghiêm mặt lên: [Thợ săn và Tiểu Ảnh thế nào rồi?]
Hệ thống nói: [Thợ săn rất chuyên nghiệp, một mực tìm kiếm xung quanh xem có ai âm thầm bảo vệ cô hay không. Tiểu Ảnh thì vẫn lặng lẽ đi theo. Bản thân nàng ấy đã là cao thủ, còn có tôi hỗ trợ, Thợ săn chẳng thể phát hiện ra nàng ấy đâu.]
Minh Kiều khẽ gật đầu: [Vậy thì tốt rồi.]