Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói
—o0o—
Màn trời trên núi rải đầy sao, nhưng trông còn tối tăm hơn trước. Màn đêm dường như dài và lạnh một cách bất thường, gió như lưỡi dao kề sát lên mặt.
“Không ngờ kẻ độc hành có tiếng như Huyết Anh thế mà còn hợp tác với người khác.”
Thợ săn đang lướt nhanh trong gió, dường như cảm thấy điều gì đó, đột nhiên dừng bước lại, đứng yên, tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng.
Vì gã ta đã cảm nhận được rằng kẻ truy đuổi đang gần trong gang tấc, nếu gã còn cố chạy nữa thì sẽ lộ sơ hở, khiến gã trở nên bị động.
“Đúng rồi, tao quên mất, Bách Hoa và Phi Điểu vẫn còn giao tình. Năm đó còn nổi bật, được toàn giới xưng là đội Chim hót Hoa nở nữa mà.”
Nói xong lời cuối, Thợ săn dùng đao cản trước ngực.
Luồng sáng màu bạc phá vỡ không khí bay tới, “keng” một tiếng đánh trúng vào giữa lưỡi đao. Những gợn sóng trong suốt lan rộng, sương đen trên thanh đao bị thổi bay trong nháy mắt như thể gặp phải cơn gió mạnh.
Cùng lúc đó, một lực tác động mạnh đến đáng sợ ập đến, mạnh đến mức làm tay Thợ săn tê dại.
Nhưng dù vậy, gã ta vẫn chưa quên bù nốt nửa câu sau: “Đáng tiếc là, chỗ thì bị tận diệt, chỗ thì chỉ còn hơi tàn, còn mỗi mấy tên thanh niên trẻ tuổi chống đỡ.”
Ngay khi gã chặn được đòn này, sát ý lạnh lẽo sau lưng gã lặng lẽ truyền đến.
Năng lượng im lặng len lỏi như sóng nước, mãi đến khi kề sát lưng gã, nó mới đột nhiên bùng lên một màu xanh băng chói lóa, mênh mông như biển, nhấn chìm vạn vật.
Ánh sáng bạc lại lần nữa bay đến.
Thấy mình sắp bị tấn công từ hai phía, Thợ săn đột nhiên dịch bước chân, vững vàng lượn nửa vòng, cây đao dài cũng nghiêng theo cánh tay.
Luồng sáng bạc xẹt qua lưỡi đao, ngay sau đó va chạm với bức màn nước màu xanh băng, hai làn sóng ánh sáng vỡ tan, màu sắc thậm chí còn mạnh mẽ hơn, rực rỡ hơn ngàn quả pháo hoa.
Mà pháo hoa này không chỉ rực rỡ, sát thương cũng vô cùng mạnh mẽ, uy lực đang lan tỏa đến cực hạn trong âm thanh chói tai như tiếng sấm nổ.
Tuy nhiên, hai lượt tấn công đều từ xa, mà dù có ở gần đi nữa, nếu ngu ngốc đến mức bị ngộ thương, họ đã không sống được đến hôm nay.
Ngược lại, Thợ săn mới là trung tâm của đòn tấn công kép. Cho dù gã ta có khéo léo đến đâu, trừ phi có 72 phép thần thông, nếu không thì dù làm thế nào cũng đều sẽ chịu ảnh hưởng từ vụ nổ.
Khoảnh khắc trước khi vụ nổ quét đến, sương đen giống như một con trăn trung thành và rắn chắc quấn quanh ngực để bảo vệ điểm yếu của gã.
Sau đó, cơ thể của Thợ săn bị luồng lực cực mạnh đánh văng ra.
Khi đất rung núi chuyển, gã ta đâm xuyên qua vô số cây rừng, nện mạnh xuống một mảnh đất trống.
Gã vừa dùng đao cắm xuống đất để hãm phanh, hai bóng người nhanh nhẹn như chớp đã lần lượt đánh tới.
Thợ săn cố chống đỡ cơ thể như đã bị lệch hết nội tạng, không vội vàng di chuyển.
Mái tóc lộn xộn của gã hơi rũ xuống, cười khẽ một tiếng, dường như tự tin tuyệt đối nhưng cũng đầy quái đản.
Người đầu tiên đuổi theo chính là Đường Hiểu Ngư, mặc dù vừa rồi cô đã tụt lại phía sau Thợ săn nhưng cô lại gần Thợ săn hơn, chưa kể cô còn có lợi thế về dị năng hệ không gian, chắc chắn có thể coi là đứng đầu về tốc độ, cho dù Tiểu Ảnh không hề chậm.
Cô biết tới Thợ săn không phải ngày một ngày hai, rất rõ tính cách xảo quyệt âm độc của kẻ này.
Đừng nói chỉ bị dư lực vụ nổ đánh văng ra ngoài, cho dù bây giờ chỉ còn một hơi thở, gã vẫn sẽ tìm mọi cách bẫy người khác cùng vào địa ngục.
Thành thật đứng im tại chỗ mới là quái lạ nhất.
Nghĩ đến đây, đôi mắt sắc bén của cô ánh lên tia lạnh, khi chỉ còn cách Thợ săn vài mét, một tay cô mở ra hư không.
Lãnh địa trói buộc.
Những đốm sáng màu xanh tuyệt đẹp xuất hiện, bay nhẹ trong không khí, vờn quanh người Thợ săn.
Vài sợi xích màu xanh ngưng tụ, trói buộc tay chân, eo và cổ của Thợ săn, cơ thể gã bị nhấc lên lơ lửng giữa không trung như một con diều đang bay lượn, mà dọc theo sợi xích đi lên là khoảng không vô tận.
Đã bắt được người nhưng Đường Hiểu Ngư lại không cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ có sự cảnh giác và nghi ngờ sâu sắc hơn.
Mà Thợ săn không hề phản kháng kịch liệt, cả khi thấy cô gã bèn nói “Cô quả nhiên đã tới rồi” đều rất kì lạ.
Nếu nói thế là vì đã đoán được cô sẽ đến, giờ lại tỏ ra mặc người chém giết thế này, liệu có phải là bẫy không?
Thấy Thợ săn bị kiềm chế, cơ thể bao quanh bởi chớp điện của Tiểu Ảnh điều hòa lại lần nữa, đáp xuống cách đó vài bước.
Đôi mắt màu xám bạc hơi nheo lại, ánh mắt quét lên quét xuống cơ thể Thợ săn, giống như một con báo tuyết vô cùng nhạy bén.
Đột nhiên, linh cảm không lành trỗi dậy, đôi mắt nàng ta nhìn xuống mặt đất dưới chân Thợ săn, gió đêm và luồng khí cuộn lên ào ào mưa lá khô.
“Mau rút lui.”
Vừa nói, nàng ta vừa chỉnh hướng cây súng bạc chưa từng buông ra, quay sang nhắm vào chân của Thợ săn.
Luồng sáng màu bạc bay ra, rơi xuống đất lóe ánh bạc. Có năng lượng màu đen tuyền gợn sóng và bắn tung tóe tựa máu đen.
Thợ săn khẽ chậc lưỡi: “Bị phát hiện mất rồi.”
Sau đó, từ mặt đất trào dâng năng lượng màu đen, ập về phía Đường Hiểu Ngư và Tiểu Ảnh như thủy triều.
***
Trong đêm tối, cây xanh được bao phủ bởi một lớp u ám sâu thẳm, và khi gió thổi, bóng cây như vẫy vẫy, kèm theo âm thanh xào xạc nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Minh Duyệt đã từng một mình đi qua bao nhiêu đêm tối còn vắng vẻ hơn, gặp bao nhiêu hoàn cảnh ác liệt hơn, cho nên lúc này đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng vẫn có hơi lo lắng và sốt ruột.
Cô bé biết kế hoạch của Đường Hiểu Ngư và Minh Kiều, xem như hậu phương, nhiệm vụ của cô bé là đến bảo vệ Minh Kiều ngay khi nhận được thông báo.
Nhưng đừng nói là Minh Kiều, ngay cả những kẻ bắt cóc được nhắc đến trong tin nhắn cũng không thấy đâu.
Minh Duyệt bước chân nhẹ nhàng hơn, giống như một con mèo cố ý che dấu vết.
Bước chân của mèo vốn đã im lặng, cô bé vừa ẩn đi, ngay cả hơi thở và cảm giác hiện diện của cô bé cũng giảm xuống gần như không còn gì.
Ngay cả khi ai đó đi ngang qua cô bé vào lúc này cũng phải sượt qua rồi đi một đoạn mới kịp phát giác để phản ứng lại.
Mấy gian nhà kho nằm song song, hai gian liền thành một, Minh Duyệt lần lượt lục soát, ổ khóa trên cửa của hai phòng ngoài cùng đều phủ đầy bụi, có vẻ không ai vào nên đương nhiên không dùng tới.
Có một lối đi hẹp ở trung tâm của bốn nhà kho, do chật chội mà bóng tối bên trong dường như dày hơn bên ngoài.
Minh Duyệt vô thức nhìn nó, đột nhiên trái tim cô bé đập loạn bởi gió đến mang theo mùi máu. Đồng thời, cô bé nhìn thấy có người ngã trên đất giữa những bức tường vỡ.
Cô bé vội vàng bước vài bước qua cánh cửa sắt rộng mở, lần này ánh trăng hào phóng khuếch tán, đủ để cô bé nhìn rõ mặt đối phương, cũng xác nhận sự thật rằng anh ta đã chết.
Đó là Tạ Sở.
Minh Duyệt chỉ cảm thấy trong đầu có tiếng vang vọng, tại sao Tạ Sở đột nhiên lại chết, những người khác đâu?
Trong tình huống kinh ngạc tột độ, lí trí và phi lí trí như cùng tồn tại, ánh mắt cứng đờ của cô bé nhìn quanh, cố gắng tìm ra manh mối gì đó.
“Bé mèo mun?”
Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau, Minh Duyệt theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xoay người lại.
Minh Kiều hoàn chỉnh mà đứng ở cửa, ngược ánh trăng không thấy được biểu cảm của nàng, nhưng mái tóc dài của nàng thì rối tung, quần áo dính đầy bụi, đeo trên người một chiếc ba lô màu đen, trông hơi nhếch nhác.
Đợi đã, ba lô?
“Chị… không sao chứ?”
“Tôi không giết anh ta.”
Hai câu nói đồng thời va chạm vào nhau. Minh Duyệt không biết nói gì, vẻ mặt kỳ quái, chậm rãi đi đến trước mặt Minh Kiều.
Minh Kiều ho nhẹ, cũng cảm thấy phản ứng vừa rồi của nàng quá “thông minh”, lập tức quyết định phản công lại: “Biểu cảm của em là sao thế, chẳng phải là do em nhìn tôi kì quá, tôi sợ em hiểu lầm thôi sao.”
Vẻ mặt Minh Duyệt vô cảm: “Tôi chỉ nhìn ba lô trên lưng chị thôi.”
Cho dù những kẻ bắt cóc được Tạ Sở thuê có nghiệp dư đến đâu, họ sẽ không phạm phải loại sai lầm cơ bản như vẫn cho con tin giữ đồ đạc cá nhân của mình thế này. Chưa kể, một chiếc ba lô màu sắc và kiểu dáng này sẽ chỉ bị Minh Kiều chê bai thậm tệ, tuyệt đối sẽ không mua bao giờ.
Minh Kiều duỗi ngón tay trắng nõn thon dài gãi mặt: “À, tôi đi ra ngoài kiếm chút gì đó để ăn thôi, không ngờ em lại đến nhanh như vậy.”
Nàng không biết Minh Duyệt sẽ đến. Từ khi tiến vào trang viên Hoa oải hương, nàng chưa bao giờ đích thân truyền tin tức cho Đường Hiểu Ngư, cũng không biết sắp xếp của cô ấy, nhưng nàng đoán Minh Duyệt sẽ đến.
Đi ra ngoài lấy chút gì đó để ăn, nếu không phải hiện trường vẫn còn đây, Minh Duyệt suýt tưởng hai người đang đứng nói chuyện trước cửa siêu thị.
Cô bé nhấc đôi con ngươi thẳng đứng như mèo lên, trừng mắt hung tợn nhìn Minh Kiều: “Còn những kẻ bắt cóc khác thì sao?”
Minh Kiều cảm thấy kỳ lạ, chân thành hỏi: [Thống, mi xem con bé đáng yêu chưa kìa, trừng người ta mà cứ như mèo con tức giận ấy. Nguyên chủ ác thật, lại nỡ bắt nạt mèo con đáng yêu thế này.]
Nói cứ như cô chưa từng bắt nạt người ta ý.
Hệ thống im lặng phàn nàn rồi nói: [Có lẽ nguyên chủ thích chó hơn.]
Minh Kiều hiểu.
Đùa thì đùa, chứ câu hỏi vẫn phải trả lời, không thì bé mèo mun sẽ tức giận hơn mất: “Ở nơi chúng nghỉ ngơi.”
Sâu trong bốn nhà kho là một số ngôi nhà cũ bị bỏ hoang, nơi đó trước kia có lẽ là nơi cho công nhân bốc xếp nghỉ ngơi.
Bọn bắt cóc chiếm giữ nơi đó, chúng có thể quan sát động tĩnh ở nhà kho bất cứ lúc nào.
Nàng thản nhiên chỉ cho Minh Duyệt hướng đó rồi nói tiếp: “Thợ săn đột nhiên phản bội, không chỉ đâm sau lưng chủ thuê của mình.”
Nàng liếc mắt về Tạ Sở nằm dưới đất: “Trước khi ra tay còn đánh gục hết toán cướp kia, rồi sau đó mấy người Dạ Oanh đuổi đến và đánh với Thợ săn.”
“Tôi nghĩ nếu chúng tỉnh lại chạy lung tung không biết sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối nữa, nên mới tìm dây thừng để trói chúng lại.”
Trong lời giải thích của nàng có một ít thông tin giả, những kẻ bắt cóc không bị Thợ săn hạ gục. Mà trên thực tế, Thợ săn muốn vu oan cho Đường Hiểu Ngư, bọn họ phải dùng những người này làm nhân chứng.
Mấy người này rất có ý thức của kẻ ngoài vòng pháp luật, thấy tình hình không ổn đã chuẩn bị chuồn. Minh Kiều bắt chúng lại, trong đó không thể không kể công 100.000 vôn của hệ thống.
Minh Duyệt nghe vậy có chút mệt mỏi, thở dài như một người trưởng thành.
Cô bé cảm thấy sau khi Minh Kiều rời khỏi nhà càng ngày càng to gan hơn, như thể lúc nào cũng sẵn sàng cất cánh sóng vai với mặt trời.
Ngay cả khi gặp phải một vụ bắt cóc trong kế hoạch của mình, nàng không những không có sự mệt mỏi và e ngại mà một người bình thường nên có, mà còn dám trói đám bắt cóc lại.
Cô bé chẳng thèm trừng Minh Kiều nữa, đi về phía mấy căn nhà hoang.
***
Năng lượng màu đen lập tức dâng trào như một làn sóng nhào tới, bóng dáng của Đường Hiểu Ngư đã bay ngược về phía sau vào lúc Tiểu Ảnh lên tiếng.
Đôi mắt như băng ngọc của cô lóe lên, không chút do dự mà vung hai tay.
Bầu trời xanh dường như đột nhiên treo ngược trút xuống, những làn sóng xanh lam tạo thành một bức tường tròn bao quanh họ.
Gần như cùng lúc đó, năng lượng màu đen đổ xuống bức tường ánh sáng, thế giới như bị bóng tối cai trị trong giây lát.
Nhưng Thợ săn biết muốn phá vỡ bức tường ánh sáng không dễ như vậy, cũng không phí sức thêm nữa nên để mặc năng lượng màu đen từ từ phai nhạt.
Khi Đường Hiểu Ngư và Tiểu Ảnh nhìn thấy rõ mọi thứ, họ nghe thấy tiếng dây xích nứt vỡ và âm thanh giòn tan nhẹ nhàng. Thợ săn vẫn lơ lửng giữa không trung, mặt đất dưới chân gã ta là một xoáy nước khổng lồ được hình thành bởi năng lượng màu đen.
Lực hút của cơn lốc đen dường như phá vỡ tất cả các sinh vật đến gần, lại cho phép Thợ săn nổi trên đó trong tư thế bảo vệ.
Thợ săn thoáng thấy Tiểu Ảnh lại giơ cây súng bạc lên, nhắm vào ngực mình, gã ta cười thản nhiên: “Huyết Anh, tao khuyên mày nên thận trọng như Dạ Oanh đi. Mày đoán xem tại sao cô ta vừa có cơ hội dùng chiêu tất sát nhưng lại chỉ muốn vây khốn tao?”