Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói
—o0o—
Có lẽ cô đã bị mê hoặc rồi.
Dòng nước ngầm mãnh liệt trong đôi mắt đen nhánh của Đường Hiểu Ngư chợt như ngừng chảy, ánh mắt cô rơi vào trần nhà trắng toát của phòng sách.
Cô nghĩ rằng đêm đó ở Tường Vi Viên mình đã bị Minh Kiều mê hoặc, vì đâu phải không còn cách nào khác, sao cứ phải ở lại để lúc nào cũng bảo vệ người mà cô ghét nhất này làm gì.
Giống như bây giờ, cô cũng không nên nằm đây, chẳng làm gì cả.
Nhưng điều kỳ lạ là nằm đây không khiến cô cảm thấy dằn vặt, nên cô cũng mặc mình nằm thêm một hồi nữa.
Hơi ẩm và mùi thơm của sữa tắm như vờn quanh, chiếc gối ôm bên dưới được thay thế bằng một cặp đùi mềm mại không kém.
Giọng nói của Minh Kiều vẫn như thường lệ: “Cô không muốn ăn gì thật à?”
Nàng nói: “Làm bát mì thôi, không nổ được phòng bếp đâu.”
Mặc dù tóc đã dùng khăn lau khô rồi, nhưng không dùng máy sấy tóc để thổi nên thỉnh thoảng có vài giọt nước nhỏ rơi xuống bên mặt Đường Hiểu Ngư, giống như cơn mưa bụi lất phất nhẹ đến lạ kỳ.
Lúc này Đường Hiểu Ngư thậm chí còn nếm được vị an nhàn, nhưng cô không đáp lại đề tài này, chỉ nói: “Tôi nằm một lúc rồi sẽ đi, mấy ngày nay cô tạm thời đừng liên lạc với thế giới bên ngoài.”
Minh Kiều hiểu ý cô, liệu chuyện của họ có được công bố là một vụ bắt cóc bình thường, hay nhân vật mà Tạ Sở sắm vai trong đó sẽ bị vạch trần ra ánh sáng đều phụ thuộc vào những gì sắp diễn ra.
Nàng với lấy mấy sợi tóc của Đường Hiểu Ngư lên tay thưởng thức, thích tóc cô hơn cả tóc mình, mãi mới có cơ hội, nàng mê đến mức không thể rời tay. Suy đi nghĩ lại, nàng hỏi: “Nhà họ Tạ sẽ sụp đổ sao?”
Đường Hiểu Ngư chỉ nói: “Sẽ có rất nhiều người bị phán tội.”
Minh Kiều nghe được đáp án thì cũng không nói gì thêm, khẽ gật đầu rồi thôi.
Nàng biết Đường Hiểu Ngư không ngủ được, thấy cô bây giờ có ngủ cũng dễ gặp ác mộng nên chẳng thà không ngủ còn hơn.
Thỉnh thoảng nàng làm vài động tác nhẹ, giúp Đường Hiểu Ngư không chìm quá sâu trong vũng lầy tâm sự, có thể thả lỏng trong một thời gian ngắn, nếu không dù cô ở nơi nào cũng sẽ bị sự dày vò hành hạ như nhau.Cả căn phòng yên tĩnh, ánh nắng ấm áp chiếu vào qua cửa sổ, song không phải là thời điểm nắng nhất, không lạnh cũng không nóng, nhiệt độ rất thoải mái.
Minh Kiều dường như đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, hồi lâu chưa nói câu nào, cũng không chạm vào tóc cô nữa, hoặc lật đi lật lại từng trang sách trông có chút chán nản, lại dùng thứ âm thanh không ồn ào ấy thu hút sự chú ý của cô.
Đường Hiểu Ngư thầm nghĩ, cô chợt nhận ra, đêm nay với Minh Kiều tràn đầy biến động và trắc trở, đặc biệt là khi Tạ Sở chết trước mắt nàng cách đây không lâu.
Ánh mắt Đường Hiểu Ngư lóe lên, cô nhận ra mình hoàn toàn không nhớ được dưới vẻ bề ngoài bình tĩnh kia của Minh Kiều có ẩn giấu những cảm xúc nào khác khi bọn họ gặp nhau tối qua hay không.
Ánh mắt cô vô thức muốn tìm Minh Kiêu, cảm thấy một bên cổ tay mình bị Minh Kiều nắm lấy: “Cô muốn tâm sự à?”
Đường Hiểu Ngư không hỏi Minh Kiều muốn nói gì, cô vẫn duy trì tư thế nằm thẳng, mái tóc dài mềm mại như rong biển rủ xuống vai theo động tác của cô, khiến khuôn mặt cô trông càng xinh đẹp và mềm mại hơn, nhưng đôi mắt dường như giấu trong đó một chiếc gai băng.
Cho dù gai băng này không nhắm đến Minh Kiều nhưng vẫn rất lạnh lẽo: “Tôi còn tưởng rằng cô sẽ không nhắc tới.”
Minh Kiều nhẹ nhàng buông tay cô ra, đặt lòng bàn tay giữa hai lông mày của cô: “Tôi nghĩ nếu tôi không nhắc cô sẽ không nói, thực ra tôi không biết cũng được nhưng hôm nay thì khác.”Đường Hiểu Ngư không lên tiếng, ánh sáng trước mặt mờ đi nhưng vẫn có ánh sáng xuyên qua kẽ hở ngón tay, không đủ tối cũng không đủ sáng, cộng với chút ấm áp nơi lòng bàn tay, vừa lúc khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Minh Kiều cảm thấy hơi ngứa ngáy vì lông mi dưới lòng bàn tay đang chớp nhẹ, nói: “Tôi chỉ nghĩ rằng có một số việc đã chôn sâu trong đáy lòng không thể đào lên được nữa, cũng có một số việc đã gánh vác quá lâu rồi, sau khi lại nhìn thấy ánh sáng ban ngày một lần nữa, cảm xúc cần có một lối thoát.”
Trong lòng Đường Hiểu Ngư sinh ra một cảm xúc rất kỳ lạ, không phải tức giận vì bị đào bới lên vết thương không thể cho ai chạm tới, nhưng vẫn có một sự khó chịu rất khó giải thích.Cô không hiểu tại sao Minh Kiều luôn có thể đối phó mọi thứ với thái độ rất bình tĩnh và kinh nghiệm, như thể nàng đã từng đích thân trải nghiệm và giải quyết mọi thứ rồi vậy.
Thứ cảm xúc này ập đến một cách bí ẩn mà vô lý, lại lắng xuống rất nhanh.Đôi mắt sâu thẳm của Đường Hiểu Ngư nhẹ nhàng nhắm lại dưới lòng bàn tay, cô có hơi mệt mỏi, muốn nhân cơ hội dừng lại một chút: “Cô muốn biết cái gì?”
“Xem ra cô càng hận Thợ săn hơn rồi.” Minh Kiều nói.
Không khó để thấy trước đây Đường Hiểu Ngư và Thợ săn từng có thù hận, nhưng rất khó để ước tính mối hận thù sâu sắc đến mức nào.
Bởi vì thù hận của Đường Hiểu Ngư luôn là kiềm chế và không để ai biết.Nhưng bây giờ Minh Kiều chắc chắn rằng nếu Thợ săn lại xuất hiện trước mặt cô, cô sẽ không còn quan tâm đến manh mối, kẻ sau màn gì nữa mà sẽ giết gã ta bằng bất cứ giá nào.
“Là bởi vì Đầm lầy Ma vực sao?”
Ngay khi bốn chữ này vừa nói ra, Minh Kiều cảm thấy cơ thể Đường Hiểu Ngư rung nhè nhẹ, giống như đang run rẩy.
Trái tim Minh Kiều cũng lạc nhịp theo cái run của cô, thực ra nàng đã có hiểu biết về mọi mặt của Đầm lầy Ma vực đó rồi. Nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt của Minh Duyệt khi nhìn thấy năng lượng màu đen tuôn trào kia, nàng không khỏi khẽ thở dài.
“Dạ Oanh, nói cho tôi biết, nói cho tôi biết cô đang thù hận điều gì? Tôi muốn biết.”
Bàn tay nhẹ nhàng che mắt cô không nhúc nhích, Đường Hiểu Ngư cũng không mở mắt ra, nhưng có lẽ vì điều này, cô nhận ra mọi cảm xúc trong giọng nói của Minh Kiều trở nên rõ ràng hơn.
“Chỉ khi đã biết, tôi mới giúp được cô.”
Sự nhẹ nhàng và thản nhiên không còn xuất hiện trong lời của Minh Kiều nữa, mà thay vào đó là sự quyết tâm dần dần tập hợp, như thể không chỉ muốn giúp cô khơi dòng cảm xúc đã dồn nén bấy lâu nay, mà còn sẽ thực sự bắt được Thợ săn cho cô.
Đường Hiểu Ngư mơ hồ bắt được gì đó nhưng ý nghĩ này quá mờ nhạt, giờ đây cô không còn đủ sức để nghĩ về điều gì khác ngoài hận thù nữa.
“Cô giáo vỡ lòng của tôi đã chết dưới tay Thợ săn.”
Đường Hiểu Ngư nói: “Cô ấy là người dẫn đường cho tôi sau khi năng lực của tôi thức tỉnh, cô ấy…”
Thật ra cô ấy là hàng xóm của Đường Hiểu Ngư, một người chị lớn có nhân cách tốt, và là một cô giáo trong viện mồ côi.
Khi đó, cha mẹ nuôi của Đường Hiểu Ngư vẫn còn sống, họ rất thích chị gái hàng xóm, cuối tuần còn sẽ đưa Đường Hiểu Ngư đến viện mồ côi để chơi với những đứa trẻ ở đó.
Đó là khoảng thời gian rất thư giãn và dễ chịu, Đường Hiểu Ngư nhớ lại khi ấy, chỉ cảm thấy mỗi bức tranh đều tràn ngập tiếng cười.
Nhưng sau cái chết của cha mẹ, cuộc sống của cô đã bị bao phủ bởi một cái bóng lớn, đồng thời, viện trưởng già đã luôn che chở cho viện mồ côi nhỏ bé kia lại qua đời, chị ấy trở thành cô giáo duy nhất trong viện mồ côi.
Tất cả họ đều phải đối mặt với những thử thách và bước ngoặt lớn trong cuộc sống.
Khi ấy, Đường Hiểu Ngư đang đắm chìm trong nỗi đau mất cha mẹ, ốc còn chưa mang nổi mình ốc, rất lâu sau không còn đến viện mồ côi nữa. Sau đó cô chuyển đi cùng dì, tất nhiên chị ấy không thể tìm thấy cô.
Nếu không phải lúc ấy năng lực của cô có dấu hiệu xuất hiện, khiến cô cảm thấy vô cùng do dự và bối rối, muốn nhờ giúp đỡ rồi quay lại tìm chị gái thì rất khó nói liệu cuộc sống của họ có còn giao thoa trong tương lai hay không.
Sau đó, chị gái nghiêm túc nói với cô rằng cô đã thức tỉnh dị năng, nói với cô mọi thứ chị ấy biết về thế giới dị năng, thể hiện dị năng của mình cho cô xem, từ đó chị gái thành cô giáo của cô.
“Hiểu Ngư, em mạnh thật, trực tiếp thức tỉnh dị năng hệ không gian luôn. Chỉ những dị năng giả cấp rất cao mới có thể đính kèm năng lực phụ vào nguồn năng lượng dị năng của bản thân thôi.”
“Năng lực phụ là gì?”
“Em xem, cô chỉ có thể cụ thể hóa năng lượng dị năng của chính mình nhưng lại không thể dịch chuyển tức thời và lưu trữ mọi thứ trong không gian như em.”
“Vậy xem ra em lợi hại thật.”
“Đúng rồi, sau này cô ra ngoài mua đồ chỉ cần đem theo em là đủ rồi.”
Xuân qua đông tới, năm này qua năm khác, Đường Hiểu Ngư đã quen với việc đến viện mồ côi để xin lời khuyên, giúp đỡ, chơi với bọn nhỏ, nhặt phế liệu đem bán để phụ cấp cho cuộc sống hàng ngày.
Một năm khác, có một cô bé với đôi mắt to tròn vừa giống như nho đen lại vừa giống một bé mèo con đã đến, cô bé đó chính là Minh Duyệt.
Mặc dù là người đến sau, nhưng Đường Hiểu Ngư không tránh khỏi nhanh chóng thân cận cô bé, cưng chiều cô bé, bởi lúc đó cô bé là em út trong viện, cũng bởi vì cô bé cũng là dị năng giả giống cô.
Vào ngày xảy ra tai nạn, cô vừa đem bán tất cả phế liệu mà cô mới tích lũy được để có thể cải thiện bữa ăn cho trẻ em trong viện, tiện thể mua thêm ít đồ ăn nhẹ.
Cô giáo dẫn vài đứa trẻ đi mua thịt và rau, cô thích Minh Duyệt hơn nên đã kéo mình cô bé đi mua mấy gói đồ ăn vặt rẻ tiền cho mọi người.
Đương nhiên, nếu chỉ có hai người, cô có thể cho Minh Duyệt ăn thêm hai ba viên kẹo.
Nhưng hai người chưa kịp về thì đã thấy năng lượng đen chảy xung quanh như một đầm lầy, nhấn chìm hết kiến trúc xung quanh và mọi người trong đó.
Trực giác của cô cảnh báo những năng lượng màu đen đó rất nguy hiểm, không ai có thể chống lại chúng. Thế nên cô đưa Minh Duyệt đến một nơi an toàn ở ngoại vi rồi vội vã về viện mồ côi, nhưng khi cô đến, viện mồ côi đã hoàn toàn bị bao phủ trong Đầm lầy Ma vực.
Tất cả những gì cô nhìn thấy là khoảng sân vốn đã xập xệ giờ đây đổ nát thành phế tích trong luồng năng lượng đen lạnh lẽo.
Một người đàn ông mặc đồ đen đứng trên đỉnh đống đổ nát, kiêu ngạo giẫm nát ngôi mộ của người chết dưới chân.Cuối cùng, gã ta chỉ để lại bóng lưng thản nhiên, rồi sau đó cứ thế đi xa.
***
Khi Đường Hiểu Ngư vội vã trở về thì mọi chuyện đã kết thúc, không có cách nào tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra.Nhưng sau đó cô hiểu hơn về nguồn gốc và phong cách của Thợ săn, chắc chắn sự xuất hiện của gã ta không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Gã trước nay luôn coi mình là một Thợ săn anh hùng, mà cô giáo lại là một người không thể tốt hơn. Ngoài việc là một cô giáo trong viện mồ côi, cô ấy còn đã từng cứu một thiếu niên bị đuối nước, một sinh viên đại học bị một tên cướp cầm dao cướp bóc, quan trọng hơn nữa, cô ấy còn là một dị năng giả.
Với phong cách điên cuồng phạm tội và tràn ngập tai tiếng của Thợ săn, không có gì đáng ngạc nhiên khi gã để mắt đến cô giáo.
“Tôi luôn cho rằng nếu không có Thợ săn, cô giáo và bọn nhỏ sẽ có tỉ lệ sống sót cao hơn, ít ra sẽ không…”
“Nhưng mãi cho đến tối qua, tôi mới nhận ra rằng sự bùng nổ của Đầm lầy Ma vực không phải do bảy năm trước mạng lưới phòng ngự không vững chắc khiến ma vật cấp cao giáng lâm, gây ra tai nạn, mà là do Thợ săn, gã mới là hung thủ đã gây ra tất cả thảm kịch.”
Đường Hiểu Ngư nói, giọng điệu bình tĩnh mà lạnh lùng, giống như một hồ băng sau khi mùa đông vĩnh cửu đến, không thể tan.
Sắc mặt Minh Kiều u ám, không hề nghi ngờ gì nữa, hai lần Đầm lầy Ma vực Vực phun trào, tên Thợ săn khét tiếng này đều có mặt, nếu là trùng hợp thì chó cũng không tin.
“Gã đã giết tất cả mọi người sao?”
“Bọn trẻ đều bị hóa ma, chúng trở thành những con quái vật không có lý trí. Còn nguyên nhân cái chết của cô giáo là tự kích nổ lõi dị năng.”
Hai câu nghe có vẻ như không có nhân quả lại có thể xâu thành một sự thật tàn khốc.
Cô giáo không muốn bọn trẻ biến thành quái vật ra ngoài thế giới tàn sát bừa bãi, vì vậy chỉ có thể tự nổ tung để ngăn cản, từ đó cùng nhau yên giấc dưới cùng cõi đất xưa.
Mà nhiệm vụ của Thợ săn đương nhiên là ngăn không cho cô giáo đưa lũ trẻ đi sau khi chế tạo xong Đầm lầy Ma vực, trở thành kẻ đùa giỡn đê hèn nhất.
Cô giáo không phải là đối thủ của Thợ săn, cũng không có cách nào để đưa những đứa trẻ đi, cuối cùng chỉ có thể chọn con đường đó.
Cho dù Thợ săn có phải là người tạo ra Đầm lầy Ma vực hay không, tội ác của gã ta đều không thể giảm đi dù chỉ một chút, nhưng khi đã biết vụ việc hoàn toàn là do người làm, không có một chút ngoài ý muốn nào sẽ chỉ khiến thù hận lắng đọng trong lòng Đường Hiểu Ngư lại bùng cháy dữ dội hơn nữa với xu thế không thể ngăn cản.
Nếu Thợ săn muốn khêu thù, vậy thì gã ta đã quá thành công rồi.
Minh Kiều nghĩ, nàng phát hiện ra mình xưa nay chưa từng muốn giết Thợ săn. Ngay cả khi suýt chết, nàng cũng không có suy nghĩ mãnh liệt muốn giết tên đó.
Trong lúc suy nghĩ, cổ tay Minh Kiều bị nhẹ nhàng đẩy ra. Đường Hiểu Ngư đã ngồi dậy rồi, mái tóc đen làm nền khiến khuôn mặt cô càng trở nên trắng trẻo lạnh lẽo hơn: “Minh Kiều, tôi muốn giết gã hơn bao giờ hết.”