Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói
—o0o—
Đôi mắt đen láy của Đường Hiểu Ngư trở nên trống rỗng, vẻ mặt đờ đẫn: “Nhưng tối hôm qua tôi lại vẫn thả cho gã ta đi, thậm chí còn không hỏi một lời nào về chuyện năm đó.”
Bởi vì trong lòng có tâm sự, bởi vì sự bướng bỉnh của sợi dây gọi là lý trí dường như đã sinh ra trong tâm trí cô từ lâu, khắc sâu trong xương tủy. Nếu cô hỏi về chuyện viện mồ côi, Thợ săn rất có thể sẽ biết cô có liên quan đến nơi ấy.
Thợ săn có thể không nhớ rõ từng khoản nợ máu mà gã ta đã phạm phải, nhưng những người đứng dưới ánh mặt trời như các cô rất dễ bị để mắt đến, và chỉ cần hơi lộ ra một chút manh mối đã có thể dễ dàng bị Thợ săn tìm ra thân phận thực sự, mang đến tai họa ngập trời.
Mẹ cô đã nói cho cô biết những lời này khi bà dùng tư cách dị năng giả trợ giúp vùng lân cận, lúc mời cô gia nhập Phi Điểu.
Bà nói rằng vấn đề của Thợ săn không đơn giản như vẻ ngoài của nó, nếu gã ta chỉ là một kẻ điên vô đạo đức, nếu gã ta không có người khác bảo vệ sau lưng thì đã không thể hoành hành dưới sự truy đuổi gắt gao của các thế lực bao năm nay, và kẻ thù mà họ phải đối phó không hề chỉ là cái lộ ra ngoài sáng của Thợ săn.
Đường Hiểu Ngư luôn nhớ kỹ lời này trong tim, không dám quên một chữ nào.
Minh Duyệt cũng vậy.
Thế nên, mấy năm nay họ trở thành những kẻ truy đuổi kiên nhẫn nhất, vẫn luôn kiềm chế sự thù hận của mình, không dám, cũng không thể liều.
Cho đến tối qua, cho đến tối qua, cô vẫn là kẻ im lặng đầy tỉnh táo, nhưng trong thâm tâm mỗi phút mỗi giây đều phải kiềm chế lấy con thú trong mình.
Cố gắng nhịn không đẩy Thợ săn xuống địa ngục bằng bất cứ giá nào, cho dù trước đó bản thân có phải bị đốt trụi trong Nghiệp Hỏa Hồng Liên bao nhiêu lần đi chăng nữa.
***
Đầu ngón tay mềm mại chạm vào má cô, Đường Hiểu Ngư thoát khỏi trạng thái nửa tỉnh táo nửa vẫy vùng, ngước mắt lên nhìn người ngồi đối diện.
“Cô làm vậy là đúng.” Minh Kiều nói. Những người lý trí đều hiểu rằng quyết định họ đưa ra là đúng đắn, là lựa chọn tốt nhất sau khi cân nhắc hết những ưu nhược điểm. Đau khổ của họ không phải là ở họ nghi ngờ lựa chọn ấy là đúng hay sai, mà là quyết định được đưa ra bởi lý trí, lại không có chỗ để trút hết những tích tụ trong tim, giống như một chiếc thuyền cô đơn trôi dạt giữa biển khổ, không bến không bờ.
Thế nên nàng mới phải dùng lời khẳng định nghe thì sáo rỗng để khuyên người nọ.
“Tin tôi đi, tất cả sự kiên nhẫn và nỗ lực của cô giờ đây đều rất xứng đáng.” Câu này càng vô nghĩa hơn, đau khổ thì đáng giá gì chứ, đặc biệt là đối với những người mang hận trong tim, nỗi đau là sự bất công lớn nhất mà số phận ban cho họ.
Nhưng lúc này, thay vì mắng số phận bất công, nàng hy vọng Đường Hiểu Ngư có thể cảm thấy thoải mái hơn một chút, dù chỉ là một chút.
***
Giọng Minh Kiều không hề tỏ ra thương hại, nhưng lại trầm hơn trước một chút, Đường Hiểu Ngư nghe mà lòng chợt hoảng hốt.
Bởi vì giọng điệu của nàng vừa bình tĩnh cũng vừa chân thành, như thể đồng cảm, lại như là người đã từng kinh qua vận mệnh như thế.
Đôi mắt nàng rất đẹp, khi nhìn cô chăm chú, sẽ như thể không còn chỗ cho những thứ khác. Nhưng lần này thì khác, nàng nhìn cô mà như xuyên qua cô để nhìn tới một nơi xa xôi hơn. Nhưng đằng sau cô chỉ có một bức tường, nên những gì nàng thấy ở phương xa đó chỉ có thể là ký ức mà thôi.
Đường Hiểu Ngư theo bản năng muốn bắt lấy thêm nữa, nhưng Minh Kiều nhanh chóng thoát khỏi trạng thái này, chỉ nhìn cô chăm chú, sau đó chậm rãi vươn tay ra nhẹ nhàng ấn vào vai cô.
“Chúng ta nghỉ ngơi thêm một chút nhé.” Nàng nói.
***
Đường Hiểu Ngư không ở lại phòng sách quá lâu, định rời đi trước khi mặt trời mọc.
Minh Kiều tiễn cô ra ngoài, nhìn chằm chằm bóng áo choàng cô biến mất dưới ánh bình minh, có linh cảm rằng sau lần ly biệt này sẽ rất lâu sau họ mới gặp lại được nhau.
Nhưng điều nàng quan tâm bây giờ lại là một chuyện khác, Đường Hiểu Ngư vẫn chưa kịp phục hồi hoàn toàn sau chuyện Thợ săn, khi cô phản ứng lại, cô sẽ nhận ra rằng nàng đã biết được thân phận thật sự của mình.
Cô ấy sẽ nghĩ gì?
Đây là một câu hỏi tương đối khó trả lời, giống như Minh Kiều không thể biết được nàng đang mong chờ hay thấp thỏm khi ngày đó đến.
***
Gió trên núi vẫn còn lạnh, năng lượng mạnh mẽ của Thiên Chu bao phủ xung quanh.
Đường Hiểu Ngư biết rằng Đầm lầy Ma vực sẽ không còn là mối đe dọa nữa, và sức mạnh mạnh mẽ tương tự ẩn chứa trong nó sẽ từ từ tiêu tan. Cô nhìn lên lưng chừng núi, nơi cảnh sát và điều tra viên vẫn đang bận rộn, cuối cùng cô mới chừa ra được thời gian và tâm trí để nghĩ về vụ bắt cóc mà cô vốn nên là tâm điểm, bao gồm cả Tạ Sở, kẻ chủ mưu vụ bắt cóc. Một thiếu sót khác mà đáng lẽ phải được cô chú ý hơn, giờ đây giống như tiếng vang chuông cổ, ầm ầm trùng điệp trong trái tim cô.
Ánh mắt Đường Hiểu Ngư dữ dội như có ngàn con sóng.
Thực ra không hẳn là thiếu sót, vì nếu Thợ săn không đột nhiên thả Đầm lầy Ma vực ra, cô đã có thể sắp xếp một lời giải thích hợp lí cho người bị bắt cóc còn lại kia rồi.
Nhưng nào có chữ nếu, cơn sóng thần trong lòng ập tới mãnh liệt, cô hoàn toàn quên mất việc phân rõ ranh giới giữa Dạ Oanh và Đường Hiểu Ngư trước mặt Minh Kiều.
Minh Kiều đã… biết hết chưa?
***
Trong phòng sách.
Hệ thống không khỏi thầm thở dài khi thấy ký chủ nhà mình cứ đứng mãi ở cửa sổ nhìn chằm chằm vào cây cổ thụ ở phía xa kể từ khi nhân vật chính đi mất.
Nó suy nghĩ một hồi rồi gợi đề tài: [Ký chủ, đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ giúp mọi người bắt được Thợ săn.]
Thành thật mà nói, bây giờ nó rất hối hận vì sao không nắm bắt cơ hội tối qua để sử dụng 100.000 volt biến Thợ săn thành tro ngay từ đầu, bây giờ nghĩ lại mới thấy tức cả ngực.
Mặc dù vì là hệ thống, nó không có ngực, nhưng nó vẫn có thể cảm nhận được cảm giác đó.
Minh Kiều không chỉ đang thẫn thờ, tâm trạng của nàng rất phức tạp, nhưng nguyên nhân chính khiến tâm trạng nàng chập chùng là vì lo lắng cho Đường Hiểu Ngư, không ảnh hưởng đến lý trí của nàng. Lúc mới đầu còn ưu phiền, giờ thì nàng đang sắp xếp lại tất cả những gì tiếp nhận được trong một ngày một đêm ngắn ngủi vừa qua.
Nghe hệ thống nói, nàng vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, chưa tỉnh táo hẳn lại: [Ừm, Thống, mi nói xem…]
[Cái gì?] [Ta nghĩ cô giáo của Đường Hiểu Ngư chỉ là người vỡ lòng cho cô ấy để dẫn cô ấy qua cánh cửa dị năng, nhưng người chân chính giúp cô ấy bước chân vào giới dị năng lại là một người khác.]Dù sao thì sự khác biệt giữa thức tỉnh thành dị năng giả và có được năng lực thực chiến mạnh mẽ là rất lớn.
Ví dụ như Tạ Sở và Thợ săn, cả hai đều là dị năng giả, nhưng trên thực tế, Thợ săn không cần phải lén lút cũng giết được Tạ Sở, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Bởi vì khả năng thực chiến của Thợ săn rõ ràng cao siêu và phong phú hơn Tạ Sở rất nhiều.
Đương nhiên, chỉ trong điều kiện không có ai cản trở.
Vị giáo viên kia nghe có vẻ là một người hiền lành và có trách nhiệm, không thể để mặc một đứa trẻ còn nhỏ tuổi bị cuốn vào tranh chấp của dị năng giả, mà bản thân cô ấy cũng chưa chắc là người am hiểu chiến đấu.
Hệ thống không hiểu cái này cũng phải suy nghĩ làm gì: [Đương nhiên là thành viên Phi Điểu rồi! Thợ săn là một tên tội phạm bị truy nã đã giết vô số người, dù là chính phủ hay người thường đều muốn tóm được gã ta. Năm đó gã ta còn xuất hiện ở hiện trường vụ thảm sát nữa, chắc chắn đã thu hút rất nhiều người để mắt tới.] [Chẳng phải việc Phi Điểu đi tóm người, gặp được một đứa bé có dị năng, bèn mang về tổ chức bồi dưỡng là rất hợp lí hay sao?]
Nói xong, nó nhớ tới Minh Kiều đã từng nói với nó, nếu trong Phi Điểu vẫn còn người nhà họ Minh thì sao, lúc ấy bọn họ đều đoán là Minh Duyệt, những người khác có khả năng không cao, mới chậm rãi phản ứng kịp: [Ký chủ, cô có ý gì…]
[Minh Duyệt cũng hận Thợ săn như Đường Hiểu Ngư.] Câu trả lời của Minh Kiều đã xác nhận phỏng đoán của nó: [Và em ấy cũng được nhà họ Minh nhận nuôi bảy năm trước. Nếu đây không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, điều đó có nghĩa em ấy là đứa trẻ duy nhất sống sót trong viện trẻ mồ côi sau thảm họa đó. Chắc hẳn sau chuyện đó, hai người đã cùng nhận được sự trợ giúp từ Phi Điểu.] [Ta nhớ rằng chính vị mẹ nuôi kia của ta là người đã đưa Minh Duyệt về nhà, cho nên cô bé hẳn là dị năng giả, cũng đồng thời là một thành viên của Phi Điểu.]Còn chị cả có phải dị năng giả hay không thì còn phải chờ xác minh thêm, mà mẹ nuôi thì chắc chắn là dị năng giả rồi, nếu không thì mọi thứ xảy ra quá trùng hợp.
Tuy nhiên, mặc dù lúc đó cha mẹ Đường Hiểu Ngư đã qua đời, nhưng cô vẫn còn dì nên không được nhận nuôi mà chỉ đơn giản là trở thành một thành viên của Phi Điểu.
Điều này hoàn toàn giải thích tại sao Minh Duyệt và Đường Hiểu Ngư lại thân thiết như vậy, mẹ nuôi và cô xa cách nhiều năm thế mà lại không hề quá gượng gạo.
Hóa ra họ đã sớm quen biết nhau trong một mối quan hệ khác.
Hệ thống: [Nếu vậy thì mọi thứ đều trở nên hợp lí hơn rồi.]
Nó thấy biểu cảm của ký chủ có hơi phức tạp: [Sao thế, ký chủ. Ai mà chẳng có bí mật nhỏ, nhưng cũng đâu phải điều gì xấu đâu?]
Nó nghĩ rằng theo mong muốn của ký chủ, nàng sẽ hạnh phúc vì nhân vật chính có mối quan hệ tốt với gia đình mới phải.
Minh Kiều có chút khó hiểu: [Mi có biết rằng người có bản lĩnh nói chung đều rất kiêu ngạo, cũng có không ít người có tính khí kỳ lạ. Thế nên ta thực sự ngưỡng mộ mẹ nuôi của ta, người mà đến giờ ta vẫn chưa gặp mặt. Sao bà có thể chịu đựng ta và dì út trong nhiều năm thế mà không ra tay tiễn quách chúng ta đi cho rồi?]
Hệ thống nói: [Cho nên nhân vật chính mới tốt tính thế, nhưng cũng phải thôi, có lẽ bởi vì bận cứu thế giới quá, không còn sức đâu mà quản chuyện trong nhà nữa.]
Con nuôi và em gái bày trò quỷ thì sao? Chỉ còn cách mặc kệ thôi, chứ chẳng lẽ cho hai người mỗi người một phát tiễn đi luôn à?
Minh Kiều chậm rãi thở dài: [Bây giờ ta đột nhiên có chút ghen tị vì không phải con gái ruột của mẹ nuôi ta.]
Hệ thống ngẩn tò te, có đến mức đấy không? Sao cô chưa gặp mặt mà đã có tính chiếm hữu với người ta rồi?
[Bà ấy cũng là dị năng giả, xác suất kế thừa dị năng thông qua huyết thống lớn hơn so với tự thức tỉnh, vì vậy dị năng không gian của Đường Hiểu Ngư có bảy mươi phần trăm khả năng được kế thừa từ bà ấy.]Đôi mắt Minh Kiều khắc rõ hai chữ in hoa “ghen tỵ”: [Thống, ta cũng muốn.]
Hệ thống: Tôi nghĩ nhiều quá rồi, tôi mới là gã hề.
[Ký chủ, coi như tôi đã thấy rõ bản chất của cô rồi, tình yêu đích thực ở thế giới này của cô chắc chắn là dị năng hệ không gian.]Nhưng cũng phải khẳng định lại: [Bây giờ chỉ còn cần làm rõ xem chị cả của cô có phải dị năng giả hay không nữa thôi. Ký chủ, chẳng lẽ nhà cô không ai bình thường hết à?]
Minh Kiều nói: [Mi vứt dì út của ta đi đâu rồi?]
[Nếu cô tính thế thì phải tính cả nhà chú ở nước ngoài của cô nữa, đâu thể kể mỗi nhà cô được.] [Khó đoán.]Minh Kiều nhìn về phía xa, tràn đầy hứng thú: [Mi nói xem nếu ta lẻn vào viện dưỡng lão, có thể nhìn thấy cảnh nửa đêm vị mẹ nuôi kia của ta đi hành hiệp trượng nghĩa về, nhảy cửa sổ vào phòng không?]