Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Rate this post

Chiếc Mercedes-Benz màu đen lướt nhẹ nhàng dưới ánh đèn đường.

Ngồi ở ghế sau xe, Mã Hiểu Lộ nhìn Tô Vũ đang nắm tay cô với vẻ mặt thản nhiên, mà bản thân cô vẫn còn chưa hoàn hồn lại sau màn chấn động lòng người vừa rồi.

Trong lòng cô lại một lần nữa cảm thấy ảo giác người này thật sự không phải là Tô Vũ.

Bởi vì Tô Vũ đang ngồi bên cạnh cô hiện giờ thật sự quá bình tĩnh, đã không thể chỉ coi là trầm tĩnh hơn tuổi nữa. Bởi vì dường như mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của anh, anh có thể giữ bình tĩnh khi đối mặt với bất kỳ sự việc bất ngờ nào, sự điềm tĩnh và vững vàng này của anh khiến Mã Hiểu Lộ có cảm giác tin tưởng vô điều kiện đối với người đàn ông này.

A Tư nhìn hai người qua kính chiếu hậu, anh ta mỉm cười nói: “Ngài Tô, vừa nãy cô Tô bị dọa sợ rồi.”

Tô Vũ không nói gì, anh chỉ khẽ gật đầu.

Tuy nhiên Mã Hiểu Lộ đã phục hồi lại tinh thần rồi, cô có chút tò mò nói: “Anh biết tôi sao?”

A Tư nói tiếp: “Cô Tô, chúng ta mới gặp nhau ngày hôm qua, chẳng qua lúc đó cô đang trong trạng thái hôn mê, tôi đã đưa các người đến khách sạn Thần Hi.”

Lúc này Mã Hiểu Lộ mới nhớ ra ngày hôm qua đúng là có chuyện như vậy.

Mã Hiểu Lộ quay đầu nhìn Tô Vũ và nói: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Đến đó rồi thì chẳng phải em sẽ biết sao?” Tô Vũ cố ý thừa nước đục thả câu.

Chẳng mấy chốc, xe ô tô dừng lại ngoài cổng của Bách Vị Cư, Thẩm Hân Duyệt có dáng người cao gầy đang mặc chiếc váy màu lam nhạt và đi giày cao gót bước tới.

Tô Vũ đưa tay mở cửa xe, anh không khách khí kéo Mã Hiểu Lộ đi ra khỏi xe.

“Ngài Tô, cô Tô, mời vào. Cha tôi đã đợi hai người rất lâu rồi.”

Tô Vũ khẽ gật đầu và đi vào dưới sự dẫn dắt của Thẩm Hân Duyệt.

Mặc dù trước đây Mã Hiểu Lộ cũng đã ra vào một vài hội sở và nhà hàng xa hoa, nhưng đó đều là những buổi tụ tập khi ở nhà có chuyện quan trọng.

Hôm nay là lần đầu tiên cô được mời một mình, người khác càng khách sáo thì Mã Hiểu Lộ càng lo lắng.

Mã Hiểu Lộ nắm tay Tô Vũ và đi chậm phía sau anh, cô hơi ngẩng đầu lên nhìn sườn mặt giống như không có chút biểu cảm nào của Tô Vũ.

Nó mang lại cho Mã Hiểu Lộ một loại cảm giác như thể tất cả những điều này đều rất bình thường.

“Sao anh không căng thẳng chút nào vậy, đúng là một người kỳ lạ.” Mã Hiểu Lộ lẩm bẩm trong lòng.

Nhưng lập tức cô hiểu ra chuyện này đâu tính là gì? Vừa nãy thế trận lớn như vậy mà cũng không thấy Tô Vũ cảm thấy lo lắng, làm sao bây giờ có thể khiến anh căng thẳng được?

Việc kinh doanh của Bách Vị Cư này rất vắng vẻ. Tuy nhiên Mã Hiểu Lộ biết rằng sự vắng vẻ không phải là tiêu chí để đo lường chất lượng hoạt động kinh doanh của công ty mà là một kiểu phản ánh vị thế của công ty.

Bởi vì không phải ai ở thành phố Tân Hải cũng có thể tùy tiện ra vào Bách Vị Cư nên việc có thể đến đây là tượng trưng cho thân phận cao quý.

Lúc này trong lòng Mã Hiểu Lộ lại bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc là ai mở tiệc chiêu đãi Tô Vũ ở đây? Và tại sao lại mở tiệc chiêu đãi Tô Vũ chứ?

Đi theo Thẩm Hân Duyệt lên tầng hai và đi tới cửa của một căn phòng riêng có tên là “Bách Điểu Triêu Phượng”. Thẩm Hân Duyệt đưa tay đẩy cửa phòng riêng ra và làm động tác mời hai người.

Tô Vũ kéo Mã Hiểu Lộ bước vào.

Bên trong căn phòng rất tráng lệ, trên tường treo một vài bức tranh phong cảnh tạo thêm một chút nho nhã.

Dưới chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ ở chính giữa, có một chiếc bàn tròn lớn, trước bàn có hai người đàn ông đang ngồi, trong đó có một người là Thẩm Ngạo, người còn lại khoảng năm mươi tuổi, mặc một bộ đồ luyện công, ngồi thẳng với phong thái hiên ngang.

Nhìn thấy Tô Vũ đi vào, Thẩm Ngạo vội vàng mỉm cười đứng lên: “Ngài Tô, mời ngồi. Tôi có thương tích trong người nên không thể chào đón từ xa được. Thật sự có chút thất lễ rồi, mong ngài Tô thứ lỗi cho tôi.”

Tô Vũ gật đầu: “Ông chủ Thẩm khách sáo rồi, một bữa cơm canh đạm bạc mà thôi, không cần phải làm mấy lễ nghi rườm rà đó.”

Tô Vũ vừa nói ra những lời này, nhất thời sắc mặt Thẩm Ngạo tối sầm: Cơm canh đạm bạc, đây là có ý khinh thường sao?

Trên thực tế, đối với Tô Vũ mà nói, đây thực sự chỉ là một bữa cơm canh đạm bạc mà thôi.

Nhưng Thẩm Ngạo cũng là người từng trải, nếu là người bình thường thì có lẽ Thẩm Ngạo đã tức giận tím người rồi, nhưng người này là Tô Vũ, cho nên tất nhiên ông ta không thể để lộ cảm xúc của mình.

“Ha ha ha, nếu ngài Tô đã là người không chấp mấy chuyện vặt vãnh, vậy thì tôi cũng không ra vẻ trí thức nữa. Để tôi giới thiệu với ngài, đây là ngài Ngô, Ngô Tú Phong.”

Ngô Tú Phong đứng lên, duỗi tay phải ra và nói: “Tôi là Ngô Tú Phong, ngưỡng mộ ngài đã lâu.”

Tô Vũ cũng đưa tay phải ra, khi bàn tay của hai người chạm vào nhau, Ngô Tú Phong dồn khí vào đan điền và nắm chặt lấy tay Tô Vũ.

Ông ta muốn xem rốt cuộc Tô Vũ này mạnh bao nhiêu mà có thể gi ết chết Hắc Hùng.

“Người tu luyện nội công, có chút thú vị, vậy tôi chơi với ông một chút.” Khóe miệng Tô Vũ khẽ nhếch lên một độ cong không ai phát hiện được, trong lòng anh khinh thường mà nghĩ thầm.

Người được gọi là người tu luyện nội công thực ra chính là luyện khí trên trái đất. Nó có chút tương tự với Trúc Cơ, nhưng về bản chất thì khác nhau.

Người tu luyện nội công chỉ có thể dần dần tạo ra một tia chân nguyên trong cơ thể thông qua nỗ lực không ngừng của bản thân, loại chân nguyên này cũng có thể gọi là linh khí, nhưng độ tinh khiết thì còn lâu mới đủ.

Mà Trúc Cơ của người tu tiên lại có thể hấp thụ linh khí trong trời đất, hơn nữa không ngừng luyện hóa và hấp thu. Nói cách khác, người luyện khí sử dụng tài nguyên của chính mình, trong khi người tu tiên có thể sử dụng mọi tài nguyên.

Những người luyện khí đạt đến đỉnh cao trên trái đất là hoàn toàn có thể đao thương bất nhập. Nhưng tất cả những điều này đều không đáng được nhắc đến ở trước mặt Tô Vũ.

Tô Vũ và Ngô Tú Phong bắt tay nhau khoảng chừng hơn mười giây nhưng cũng không thấy gương mặt của Tô Vũ có chút thay đổi gì.

Ngược lại, Ngô Tú Phong dần dần cau mày lại, cho đến khi vẻ mặt của ông ta trở nên hơi méo mó.

Bởi vì ông ta có thể cảm nhận được sức mạnh nóng bỏng và bá đạo tỏa ra từ Tô Vũ. Loại sức mạnh này khiến ông ta cảm thấy sợ hãi.

“Hai người đang làm gì vậy? Dính vào nhau rồi sao?” Mã Hiểu Lộ cảm thấy có chút kỳ lạ khi nhìn thấy hai người này bắt tay lâu như vậy.

Đương nhiên Thẩm Hân Duyệt và Thẩm Ngạo biết chuyện gì đang xảy ra, từ sự thay đổi biểu cảm của bọn họ trong thời gian ngắn, đại khái có thể nhận ra sự chênh lệch về sức mạnh giữa hai người.

Sau lời nói của Mã Hiểu Lộ, cuối cùng hai người cũng buông tay nhau ra, Ngô Tú Phong nhanh chóng thu đôi tay đang run rẩy của mình ra sau lưng, ông ta gượng cười giải thích: “Chúng ta gặp được nhau quá muộn rồi.”

Tô Vũ cũng không nói thêm gì, anh trực tiếp cầm đũa lên và bắt đầu ăn. Hai người thật sự gặp nhau quá muộn, nếu lần trước không phải là Hắc Hùng mà là Ngô Tú Phong thì người chết sẽ là Ngô Tú Phong.

Mà Ngô Tú Phong cũng miễn cưỡng được coi là cao thủ tu luyện nội công, trong cơ thể ông ta đã đạt được một ít nội kình, nhưng mà hiện giờ Ngô Tú Phong đã hơn năm mươi tuổi, đây đã là cực hạn của ông ta, nếu muốn đạt tới cảnh giới phóng nội kình ra ngoài thì cả đời của ông ta cũng không thể.

Trên thực tế, Ngô Tú Phong đã vô cùng cố gắng, mặc dù chỉ là một chút thành tựu về nội kình nhưng cũng đủ khiến Ngô Tú Phong cảm thấy hãnh diện.

Nhưng ông ta không biết rằng lòng kiêu hãnh của ông ta ở trước mặt Tô Vũ chẳng đáng một đồng.