Theo dòng chảy thời gian, khoảng hơn một nghìn năm sau, hậu nhân của người đúc kiếm đã không còn đúc kiếm nữa nhưng vẫn giữ khối thiên thạch đó.
Trùng hợp là hậu nhân của người đúc kiếm may mắm trở thành người vảy xanh tiếp theo được Mao Đầu lựa chọn, sống cuộc sống ở Âm Nhãn dưới đáy biển, hắn mới kể chuyện cũ đó cho Mao Đầu nghe.
Mao Đầu cũng nhất thời hứng thú nên đã cầm khối thiên thạch về.
Dùng long hỏa dưới đáy biển rèn. Công sức không phụ lòng người, cuối cùng nó cũng thành công làm tan chảy khối thiên thạch kia.
Cuối cùng đúc thành thanh bảo kiếm sắc bén cắm ở núi hình vòng cung dưới đáy biển.
Đó là vật thể duy nhất mà Mao Đầu thấy không tiêu tan khi tiếp xúc với long hỏa, nên chắc chắn có thể chịu được long hỏa dưới đáy biển.
“Vậy thanh kiếm ấy vẫn còn trên núi hình vòng cung dưới đáy biển hả?” Tô Vũ hơi phấn khởi, muốn lập tức lấy về tìm cách rèn thành lò luyện đan.
Mao Đầu lắc đầu nói: “Ban đầu là như vậy, nhưng không may cách đây 3000 năm, khi con giao long thứ chín ra đời, âm khí dưới đáy biển bắt đầu khởi động, làm núi hình vòng rung chuyển dữ dội. Không biết từ lúc nào thanh kiếm bị cuốn vào dòng hải lưu không rõ tung tích.”
Có lẽ bây giờ thanh kiếm này đang nằm trong một rãnh sâu nào đó dưới đáy biển, có lẽ bị một con cá lớn nuốt vào bụng, hoặc có lẽ đã quay trở về không gian bầu trời xa xôi rồi cũng nên.
Thấy hy vọng tan biến, Tô Vũ cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
“Anh cũng đừng tiếc nuối, tôi cũng không tiếc nuối. Bây giờ mỗi ngày có cá khô ăn, tôi cảm thấy rất thoải mái. Hơn nữa cuộc sống hiện tại còn tốt hơn trước kia. Người vảy xanh mới như anh cũng không tệ lắm.”
Mao Đầu xoay mông về phía Tô Vũ lắc lắc rồi phi một mạch ra ngoài.
“Đứng lại cho tao! Mày coi tao là đầy tớ của mày à?” Tô Vũ ở phía sau chửi rủa.
Tại một văn phòng luật sư nổi tiếng ở Tân Hải, Tô Nhạc Luân ngồi trước mặt luật sư, người này đang cầm tài liệu trong tay suy nghĩ sâu xa hồi lâu.
Sau một lúc lâu, luật sư thở dài rồi ngẩng đầu lên, đẩy mắt kính gọng vàng lên rồi nói: “Ngài Tô, những tài liệu ông đưa cho tôi, tôi đã xem rồi, nếu phần tài liệu này là thật, tôi hoàn toàn tự tin có thể giành phần thắng trong vụ kiện ly hôn.
Tuy nhiên, có một số việc tôi cần nói rõ với ông. Nếu có thể đạt được thỏa thuận hòa giải ngoài tòa là tốt nhất, đây cũng là phương án tôi ủng hộ. Nhưng nếu thật sự đưa ra tòa, tôi thấy sẽ gây tổn hại đáng kể đến danh dự của ông.”
Sau khi suy nghĩ thời gian dài, cuối cùng Tô Nhạc Luân quyết định chấm dứt cuộc hôn nhân này. Vì từ đầu cuộc hôn nhân này đã mang nặng tính lừa gạt, đây là điều ông ta không thể chấp nhận.
Về những điều luật sư nói, thật ra Tô Nhạc Luân cũng không phải không cân nhắc, nhưng cuối cùng ông ta vẫn mạo hiểm mất hết danh dự, quyết định đấu một trận kiện tụng này.
“Luật sư Kim, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Việc này nếu xảy đến với bất cứ ai thì e rằng cũng đều không thể chấp nhận được. Vì vậy mong luật sư hãy cố gắng hết sức.” Tô Nhạc Luân nói với vẻ buồn bã.
Dù sao gặp một việc như thế ở tuổi trung niên quả thực khiến người ta chán chường cuộc sống.
Nhưng ông ta cũng không phải không có niềm an ủi, Tô Vũ và Lâm Thiến chính là niềm an ủi bây giờ của ông ta.
Tuy rằng trước đó coi như Tô Vũ đã xóa vỡ hiềm khích trở ngại với ông ta, nhưng ông ta cũng biết mình đã làm tổn thương sâu sắc trong lòng Lâm Thiến.
Nhưng dù gì đi nữa, Tô Nhạc Luân cũng phải cảm ơn Lâm Thiến, người phụ nữ tội nghiệp này đã hi sinh nửa đời người, là người để lại cho ông ta dòng máu ruột thịt duy nhất trên đời này.
Cho dù thân bại danh liệt thì có hề gì, miễn là có cơ hội đôi ba lần được gặp mẹ con họ là ông ta cảm thấy thỏa mãn rồi.
“Vâng, ngài Tô yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, chúc chúng ta có thể thành công!” Luật sư Kim đứng dậy bắt tay Tô Nhạc Luân.
…
“Này, hôm nay là Tết Trung thu, em có chắc không về nhà không?” Trong một căn hộ sang trọng, Lý Nguyệt Hoa đang quấn quýt bên Quách Tự Cường.
Kể từ khi Tô Nhạc Luân rời đi, Lý Nguyệt Hoa cũng tức giận trả đũa bằng cách chuyển đến ở luôn với Quách Tự Cường.
Lý Nguyệt Hoa ngồi dậy trên ghế sô pha, vuốt ve quần áo rồi hừ lạnh một tiếng: “Hừ, ông ta về thấy em không có ở nhà thì tất nhiên sẽ gọi điện cho em. Không biết có phải tới tuổi mãn kinh không nữa, hở một tí là tức giận với em.”
Quách Tự Cường hỏi: “Vậy… vậy còn Thiếu Uy đâu?”
“Anh còn chưa rõ về con trai mình à? Bình thường nó cũng ít về nhà lắm, có khi em không nói thì nó cũng không biết hôm nay là Tết Trung thu đâu. Anh cứ yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Mấy ngày qua trôi qua quá bình lặng khiến Quách Tự Cường có cảm giác như đây là sự bình lặng trước cơn bão táp.
Dù không nói rõ là nguyên nhân gì, nhưng ông ta vẫn thấy hơi bất an, cảm giác như sắp có việc lớn xảy ra.