Rate this post

Và hiện giờ, Bạch Nhãn Hạt Tử một lần nữa dẫn người đi Biển Đen, thậm chí còn sống sót trở về.

Điều làm Điền Tư Manh lo lắng hơn là, sau cơn bão ấy, Biển Đen ban đầu lại biến mất.

Điều đó có nghĩa, những thứ họ đã tìm kiếm ngày đêm ở Biển Đen đã bị người khác lấy mất.

Và về những chuyện này, Bạch Nhãn Hạt Tử chắc chắn biết không ít, nên mới bị bắt về đây.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

Nếu khi trở về mà Bạch Nhãn Hạt Tử không cao ngạo, tiếp tục cuộc sống khiêm tốn như trước, thì đã không có nhiều chuyện như vậy.

Bạch Nhãn Hạt Tử suy nghĩ một lúc, nếu đối phương đã hỏi như vậy, chắc hẳn nắm được những tin tức cụ thể nào đó, nếu tiếp tục che giấu thì chỉ gây rắc rối cho mình thôi.

“Vị nữ hiệp này, thật sự thì mới đây tôi đã dẫn một nhóm người đi Biển Đen. Không biết nữ hiệp muốn biết điều gì, tôi cam đoan sẽ không giấu giếm bất cứ điều gì đâu.”

Bạch Nhãn Hạt Tử đã chuẩn bị bán đứng Tô Vũ.

Nhưng trong lòng ông ta còn tự an ủi mình rằng, dù sao sau khi trở về, Tô Vũ chưa từng bảo phải giữ bí mật, nên không tính là phản bội.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Bạch Nhãn Hạt Tử, Điền Tư Manh khẽ gật đầu, rồi tiếp tục hỏi: “Họ là những ai? Và họ đã mang cái gì ra khỏi Biển Đen?”

Điền Tư Manh vẫn luôn nghĩ rằng, Cẩm Thượng Cư và một nhà khác đã tránh họ để đi Biển Đen.

Chỉ là vẫn chưa có bằng chứng xác thực để khởi binh vấn tội hai nhà kia mà thôi.

Dù sao ba mươi năm trước, ba nhà đã cùng nhau hành động ở Biển Đen, và thiệt hại khi đó cũng rất nặng nề.

Giờ đã lấy được thứ từ Biển Đen ra, thì không lý gì lại không chia cho sơn trang Quy Vân một chén canh.

Bạch Nhãn Hạt Tử không hề giấu giếm: “Tổng cộng có bốn người kể cả tôi, chúng tôi dùng du thuyền sang trọng để đi thẳng đến Biển Đen. Nhưng chúng tôi không mang được thứ gì từ Biển Đen về, thậm chí suýt mất mạng vì điều đó.

Khi nói đến đoạn này, Bạch Nhãn Hạt Tử còn giả vờ khóc lóc, tỏ vẻ nghĩ lại mà sợ.

Thực tế, ngay khi vừa trở về, Bạch Nhãn Hạt Tử cũng cảm thấy rất hoảng sợ, bởi có thể nói ở trên biển ông ta như thập tử nhất sinh.

Thậm chí có vài lần, ông ta tưởng mình sắp chết rồi, cuối cùng làm cách nào mà trở về, chính ông ta cũng không rõ lắm.

“Ông nói cái gì? Bốn người các ông mà dám đi Biển Đen?” Nghe nói bọn họ chỉ có bốn người, Điền Tư Manh ngỡ ngàng khó tin.

Ba mươi năm trước, ba nhà cộng lại hơn vài trăm người cũng gần như bị diệt sạch, lần này chỉ có bốn người mà dám xông vào.

Điền Tư Manh thực sự không hiểu, họ lấy nguồn dũng khí từ đâu nữa.

“Đúng vậy, chúng tôi thực sự chỉ có bốn người thôi. Còn việc có mang gì về hay không, thì tôi cũng chẳng rõ lắm.

Chỉ có một thằng nhóc thối nhảy xuống biển, và cuối cùng vẫn sống sót trở ra, cô biết cơn bão lớn thế nào rồi đấy, mà cô cũng chẳng biết, trong biển ấy còn có thứ gì đó ăn thịt người nữa.

Cuối cùng thằng nhóc ấy vẫn có thể quay về, tôi cũng không khỏi bội phục thật đấy.”

Bạch Nhãn Hạt Tử tuôn ra tất cả những gì mình biết như rải đậu.

Người mà ông ta gọi là “thằng nhóc” chính là Tô Vũ.

Về việc Tô Vũ có lấy được thứ gì từ biển hay không, Bạch Nhãn Hạt Tử thật sự cũng không biết.

Ít nhất theo quan sát của ông ta, Tô Vũ không mang gì ra cả, chỉ là những thứ Tô Vũ mang ra ông ta không nhìn thấy mà thôi.

Hơn nữa, từ đầu đến cuối, Bạch Nhãn Hạt Tử cũng không rõ mục đích thực sự của Tô Vũ khi đến Biển Đen, bởi lúc đó ông ta chỉ làm việc lấy tiền mà thôi.

“Ông chắc chắn họ không cùng một nhóm với những người mà ông đưa đi cách đây ba mươi năm chứ?” Điền Tư Manh vẫn không thể hiểu nổi, làm sao bốn người lại dám xông vào Biển Đen, quan trọng hơn là họ còn sống sót trở ra.

Điều này khiến Điền Tư Manh rất tò mò, rất muốn gặp những nhân vật kỳ lạ ấy một lần.

Quan trọng hơn nữa, nếu không phải hai nhà kia, thì chứng tỏ có người hoặc tổ chức khác can dự vào, như vậy sự việc sẽ phức tạp hơn nhiều so với dự đoán của cô ta.

“Chà, làm sao tôi biết được chứ? Trên mặt họ chẳng viết rõ họ là ai, cho tới nay tôi vẫn chỉ là người bị các người uy hiếp ép buộc thôi.” Bạch Nhãn Hạt Tử ủ rũ nói.

Thực tế cũng giống như lời Bạch Nhãn Hạt Tử nói, cho tới nay ông ta luôn bị ép buộc.

Nếu không thì như ông ta đã nói, chỉ có kẻ bị não úng nước mới coi tính mạng của mình như trò đùa.

Nghe không giống như Bạch Nhãn Hạt Tử đang nói dối, và trong tình huống này, Điền Tư Manh cũng không tin ông ta còn dám nói dối nữa, dù sao nếu bất cẩn lộ ra một sơ hở là cái mạng nhỏ của ông ta đã không thể đảm bảo được rồi.