Rate this post

Tất cả những điều này đều là số mệnh, tất nhiên người này đáng được thương cảm. Nhưng Tô Vũ cũng có suy nghĩ riêng của mình, đó là giúp đỡ người này thì chẳng phải ai đến cũng không thể từ chối à? Làm người cũng nên biết từ chối, không phải vì Tô Vũ tàn nhẫn, mà là quy luật tự nhiên.

“Sư phụ, anh không quan tâm sao? Đây là một mạng người đấy?” Tiêu Tuyết Ny sửng sốt, cô ấy không ngờ Tô Vũ lại trực tiếp không quan tâm như vậy, đây không phải là y đức mà một bác sĩ nên có.

“Bệnh nan y thì cô bảo tôi có cách gì chứ?” Tô Vũ dang hai tay ra, thẳng thắn nói mình bó tay.

“Ôi, sư phụ cứ giúp một tay đi mà, anh chắc chắn có cách mà…” Tuy không biết tại sao, nhưng trong lòng Tiêu Tuyết Ny có thể khẳng định, Tô Vũ chắc chắn có cách.

Hoặc nói nếu thật sự có phép màu nào xảy ra, thì phép màu đó nhất định do. ‘Tô Vũ tạo ra.

“Ăn cơm!” Tô Vũ xoay người giả vờ muốn vỗ một cái vào sau gáy Tiêu Tuyết Ny.

Tiêu Tuyết Ny đành phải bực bội ngồi xuống ăn cơm, nhưng thực ra với căn bệnh này, Tô Vũ cũng không phải là không có cách, chỉ là hơi phiền phức mà thôi.

Muốn chữa khỏi bệnh bạch cầu, thì phải loại bỏ hoàn toàn tế bào bạch huyết trong cơ thể.

Cơ thể con người giống như một thùng chứa rất phức tạp, con người cũng có cách để tiêu diệt tế bào bạch huyết, chỉ là những tế bào bạch huyết đó rất giỏi ẩn nấp, cho nên ngay cả bệnh nhân đã thay tủy xương, trong cơ thể họ cũng sẽ còn sót lại tế bào bạch huyết.

Thời gian dài, những tế bào bạch huyết đó sẽ lại xuất hiện, và dựa vào chất dinh dưỡng của bản thân bệnh nhân để liên tục sinh sôi, sau đó gây ra tình trạng tái phát.

Còn thuốc men thông thường, nếu muốn tiêu diệt hoàn toàn tế bào bạch huyết trong cơ thể, thì chức năng cơ thể của cả con người cũng sẽ bị phá hủy.

Thực tế là mỗi lần tiếp nhận điều trị, đối với bệnh nhân đều là một tổn thương không nhỏ, như cái gọi là giết địch một vạn tự tổn hại tám nghìn.

Sau khi liên tục tiếp nhận vài lần điều trị, bệnh nhân sẽ không chịu nổi sự tàn phá nặng nề này nữa, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt chờ chết.

€ó thể nói phương pháp điều trị truyền thống, căn bản là uống rượu độc để giải khát, chỉ có thể giải quyết tạm thời nguy cấp trước mắt, không có cách duy trì.

Mặc dù Tô Vũ có cách, nhưng cách này không phải một thang thuốc hai mũi kim là có thể giải quyết, cho nên căn bản không có cách phổ biến trên phạm vi toàn quốc, thậm chí toàn thế giới.

Bởi vì thứ Tô Vũ cần dùng là lửa, là một loại lửa có thể đốt cháy trong gân mạch, mạch máu, và mỗi một tế bào của con người, chỉ có cách này mới có thể tiêu diệt hoàn toàn tế bào bạch huyết.

Nhưng loại lửa này căn bản không phải người phàm có thể nắm giữ, cho nên không có cách phổ biến, mà khái niệm này Tô Vũ cũng không thể giải thích rõ ràng, bởi vì một khi giải thích rõ, cũng có nghĩa là thân phận của mình sẽ bị bại lộ, đến lúc đó đối với việc tu hành của anh, tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Lúc ăn cơm Tiêu Tuyết Ny đều tỏ ra ủ rũ, mãi đến khi ăn xong cũng không nói được mấy câu.

Mã Hiểu Lộ nhìn ra tâm sự của Tiêu Tuyết Ny, cô cũng vừa nghe được cuộc nói chuyện với Tô Vũ, thế là sau khi ăn xong, Mã Hiểu Lộ tìm đến Tiêu Tuyết Ny hỏi: “Em sao vậy? Có phải không thoải mái không?”

Tiêu Tuyết Ny lắc đầu nhìn Mã Hiểu Lộ, đáng thương nói: “Không có, là em muốn nhờ sư phụ giúp đỡ, nhưng anh ấy lại tàn nhẫn không chịu.”

Mã Hiểu Lộ suy nghĩ một chút rồi đáp: “Có lẽ là anh ấy cũng bó tay thôi?” “Không thể nào, sư phụ chắc chắn có cách mà. Bệnh nhân này rất quan trọng

với em, chính là em trai của chị Tư Manh đã đưa em vào bệnh viện hôm trước, em muốn báo ơn thôi mà. u Tuyết Ny cúi đầu nói.

Quả nhiên Mã Hiểu Lộ dễ nói chuyện hơn Tô Vũ, chỉ thấy Mã Hiểu Lộ nghiêm túc gật đầu nói: “Có vẻ là nên vậy, em chờ chút, chị đi tìm anh ấy xem có thể thương lượng được không.”

Vừa nghe Mã Hiểu Lộ đồng ý giúp đỡ, Tiêu Tuyết Ny liền lộ ra nụ cười mưu kế thành công nói: “Cảm ơn sư nương!”

“Cảm ơn gì chứ, đều là người một nhà cả.” Mã Hiểu Lộ cầm tập hồ sơ bệnh án mà cô không mấy hiểu nổi, xoay người tìm Tô Vũ ở ban công tầng hai.

“Cái này anh có cách không?” Thái độ của Mã Hiểu Lộ không tốt như Tiêu Tuyết Ny, trực tiếp nhét tập hồ sơ bệnh án vào tay Tô Vũ, dùng vẻ mặt Tô Vũ không thể từ chối mà hỏi.

Tô Vũ quay đầu nhìn lại, lập tức hiểu ra, không cần nói nhiều, chắc chắn là Tiêu Tuyết Ny đã liên minh với Mã Hiểu Lộ, bây giờ là tối hậu thư cho anh, nếu không đồng ý, tiếp theo sẽ là không nói lý lẽ nữa.

“Là… là có một chút cách.” Tô Vũ cười ngượng ngùng nói.

“Em còn tưởng anh không có cách chứ, vậy tốt rồi, anh giúp Tuyết Ny đi, coi như đã định rồi đấy.”

Nói xong Mã Hiểu Lộ còn vỗ vai Tô Vũ rất trịnh trọng, hoàn toàn không cho. anh có bất cứ cơ hội từ chối nào.