Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Rate this post

“Ông xã!”

Ninh Phàn như bị thôi miên làm theo yêu cầu của Phó Minh Trạch. Cô không hiểu mỗi lần nhìn vào mắt anh, cô như bị cuốn vào mà không thể thoát ra. Đôi mắt anh rất đẹp nhưng sao cô cứ có cảm giác đã thấy đôi mắt này ở đâu. Hay là do cô bị ảo giác.

Phó Minh Trạch cười hài lòng khi nghe cô gọi. Anh đứng thẳng người đi vòng qua bên kia giường, vén chăn lên. Rất tự nhiên ngồi lên giường rồi vỗ vào bên cạnh.

“Trời cũng muộn rồi, đi ngủ thôi.”

Ninh Phàn hình như hiểu ý Phó Minh Trạch muốn làm gì cô ngượng ngùng nói lắp rồi đứng dậy.

“Anh… Tôi… Tôi sẽ ngủ ở phòng khách.”

Thấy cô định đi, anh đã nhanh chân hơn xuống giường nắm lấy tay cô kéo cô vào lòng anh, một tay giữ eo cô. Tim cô như đập rất nhanh, mặt cũng nóng lên, ngượng ngùng hỏi.

“Phó thiếu, anh định làm gì?”

Anh không trả lời mà cúi xuống hôn cô, một tay cố định cổ của cô, cô dùng tay nắm lấy vai anh đẩy anh nhưng sức của đàn ông và phụ nữ khác biệt quá lớn. Dường như cô không thể đẩy anh ra được dù chỉ một chút. Rồi cô cũng từ bỏ, không thể từ chối thì chỉ đành chấp nhận. Hôn được một lúc, anh mới thả cô ra. Nhìn cô đang hít thở lấy hơi anh liền nói lời đe dọa.

“Lần sau em còn gọi tôi là Phó thiếu thì sẽ mặc nhận là em muốn tôi hôn em.”

Ninh Phàn nghe vậy có hơi tức giận vùng vẫy thoát ra nhưng không thành công.

“Anh thả tôi ra.”

“Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, ngủ cùng nhau không phải là chuyện rất bình thường sao? Nếu em còn động đậy một lần nữa thì sẽ không còn đơn giản là một nụ hôn đâu.”

Thấy cô không chịu hợp tác anh lại hù dọa cô lần nữa. Cô nghe cũng thấy sợ chuyện đằng sau nụ hôn sẽ xảy ra nên đành nghe lời leo lên giường nằm quay lưng lại. Thấy cô nghe lời anh cũng hài lòng, tắt đèn xong anh cũng lên giường nhưng trước khi nằm xuống cô hình như nghe được tiếng ma sát của vải. Đến nửa đêm, cô không ngủ được vì vẫn còn mặc áo choàng ngủ, chiếc váy ngủ của cô không đến mức xuyên thấu có thể nhìn thấy hết nhưng cũng khá lộ liễu nên cô rất xấu hổ nếu để anh nhìn thấy. Cô từ từ nhìn sang bên cạnh thì cô mới phát hiện anh đang cởi trần cô quay đầu ngay lập tức, hóa ra tiếng vải ban nãy là tiếng anh cởi áo. Bây giờ cô chỉ cần quay sang là có thể thấy cơ ngực săn chắc, cơ bụng tám múi của anh làm cô cảm thấy cả người mình nóng lên, trong đầu lại nhớ giấc mơ xuân. Cô chỉ có thể nhắm mắt niệm kinh.

“Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Phi lễ chớ nhìn. Phi lễ chớ nhìn.”

Hít thở sâu lấy lại bình tĩnh, cô từ từ cởi áo choàng, cố gắng để không gây ra tiếng động làm ảnh hưởng đến anh. Nhưng cô không hề biết là anh đã thức từ lúc cô cử động, lại nghe cô lẩm bẩm anh càng thấy buồn cười nhưng vẫn giả vờ mình đang ngủ. Đến khi nghe thấy tiếng sốt soạt quần áo, anh từ từ hé mắt nhìn thì thấy cô đang từ từ cởi áo choàng, chiếc váy ngủ hai dây lộ đôi vai trần, lưng áo cũng chỉ có nửa ẩn hiện tấm lưng trắng ngần sau mái tóc đen dài của cô. Nhìn thấy cảnh tưởng này khiến cổ họng anh khô khốc, yếu hầu trượt lên xuống rõ ràng, bụng dưới hình như đang nóng lên.

Cô rón rén nhìn sang bên cạnh thấy anh vẫn đang ngủ mới yên tâm để áo choáng lên đầu giường, đắp chăn thoải mái đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Ninh Phàn vừa mở mắt thì thấy bên cạnh đã không còn ai, nhìn lại mình đang đắp chăn đến tận cổ thì cũng yên tâm là anh không thấy cô trong bộ váy ngủ mà cô không hề biết chăn là do anh đắp. Cô mơ màng đi vào phòng tắm nhớ lại lần nào anh cũng dậy sớm hơn mình cũng cảm thấy thương anh.

“Làm tổng giám đốc cũng thật khổ. Ngày nào cũng phải đi làm sớm.”

Nhìn mình ở trong gương Ninh Phàn mới phát hiện trên cổ mình có một vệt đỏ. Nhìn rõ ràng không phải là vết muỗi cắn, cô như hiểu ra liền mắng.

“Bị muỗi cắn? Phó Minh Trạch, anh là tên đáng ghét.”

Đang tức giận thì đột nhiên có cuộc gọi đến, Ninh Phàn nhìn tên hiển thị trên màn hình xong đành phải tự làm dịu cơn giận trong lòng. Cố gắng dùng giọng bình thường nhất có thể trả lời điện thoại.

“Alo! Mẹ…”

Ninh phu nhân ở đầu bên kia dùng giọng ôn hòa nhất để nói chuyện.

“Phàn Phàn, chuyện xảy ra ngày hôm qua con đừng để trong lòng. Bố con giờ cũng thấy rất hối hận. Ông ấy không nên đối xử với con như vậy.”

Ninh Phàn biết bà chỉ muốn giảng hòa để gia đình êm ấm. Cô cũng không muốn tính toán nhưng thật sự trong lòng có chút không vui, đành ừm một tiếng cho qua chuyện.

Ninh phu nhân thấy con gái bỏ qua chuyện cũ nên giờ mới nói chuyện chính.

“Hôm nay là sinh nhật của bố con. Ông ấy muốn đích thân xin lỗi con, con nhất định phải đến.”

Ninh Phàn vẫn chỉ ừm một tiếng mà không nói gì thêm. Ninh phu nhân sợ cô đang không vui liền nói.

“Hay là để bố mẹ đến Phó gia xin lỗi con?”

Ninh Phàn vội từ chối.

“Không cần đâu, con dến là được.”

Nghe Ninh Phàn đồng ý đến tham dự, Ninh phu nhân cũng yên tâm.

“Được!”

Vừa cúp điện thoại, Ninh Phàn liền cười hắt giọng điệu khinh thường, tự nhìn trong gương chỉnh trang gương mặt tự nói.

“Đến Phó gia xin lỗi, để mọi người ở thành phố B này đều biết đứa con gái mới trở về là tôi qua cầu rút ván với nhà họ Ninh. Thật biết cách diễn! Không phải chỉ là một buổi tiếc sinh nhất thôi sao? Đúng lúc, tôi cũng có một món quà cho cô ta.”

Đến hôm buổi tiệc sinh nhật của Ninh Đức Hữu được diễn ra, Ninh Phàn mới phát hiện mình không có lễ phục phù hợp để mặc. Hai ngày nay cô đều bận việc công ty nên không để ý đến chuyện xung quang mà giờ đi mua cũng không kịp nên cô cố tìm một bộ nhìn được để đi dự. Sau khi thay xong đồ, cô định xuất phát đến địa điểm buổi tiệc, Phó Minh Trạch cũng đúng lúc đi vào nhìn cô từ đầu đến chân rồi hỏi.

“Vẫn còn sớm buổi tiệc mới bắt đầu. Em định đi bây giờ luôn sao?”

Ninh Phàn gật đầu nhưng không hiểu lắm câu hỏi của anh là có ý gì.

“Đúng vậy! Có vấn đề gì sao?”

Phó Minh Trạch không trả lời, búng tay một cái người làm liền mang một túi đến. Anh nhận lấy rồi đưa cho cô.

“Em thay bộ đồ này đi. Thợ trang điểm và làm tóc tôi cũng đã gọi tới cho em rồi.”

Ninh Phàn nhìn vào cái túi xong nở một nụ cười nhìn anh.

“Sao anh biết tôi đang thiếu một bộ lễ phục?”

Phó Minh Trạch thấy cô cười thì rất hài lòng, tự tin đáp.

“Tuy hôm nay là tiệc sinh nhật của bố em nhưng sẽ có rất nhiều giám đốc điều hành cao cấp thuộc mọi tầng lớp đến tham gia. Em lại muốn công ty của em có một chỗ đứng ở thành phố B nên tôi tin chắc em sẽ không bỏ qua cơ hội này để làm quen. Biết nhiều người một chút cũng không có hại gì.”

Ninh Phàn gật đầu đồng ý.

“Rất có đạo lý! Cảm ơn anh!”

Đột nhiên gương mặt anh nghiêm túc lại, một tay vòng qua eo cô kéo cô sát vào người anh. Cô hết hồn phản ứng lại nắm lấy vai anh, vô tình tay phải của cô đặt trên ngực trái của anh. Đôi mắt cô ngạc nhiên nhìn thẳng vào mắt anh, trái tim thì đập nhanh liên hồi. Đến khi cô phát hiện anh đang nắm vạt áo cô định kéo cô mới giật mình giữ lấy cánh tay đang động loạn của anh, lúng túng hỏi.

“Anh…Anh định làm gì?”

“Giúp em thay y phục.”

Phó Minh Trạch trả lời với vẻ mặt tỉnh bơ. Cảm xúc rung động trong lòng cô cũng bị dập tắc. Cô tức giận đẩy mạnh anh ra khỏi phòng.

“Không cần! Để tôi tự làm. Anh mau ra ngoài.”

Phó Minh Trạch bị đuổi khỏi phòng đành cười bất đắc dĩ rồi xuống phòng khách ngồi chờ. Khoảng một tiếng đống hồ sau, Ninh Phàn cũng thay đồ trang điểm xong. Cô bước xuống trong bộ váy xanh navy cổ V được cắt xẻ eo một cách tinh tế, chiếc đầm suông dài đến gót, trên áo được đính kết tỉ mỉ không quá chói mắt. Mái tóc cô thả tự do kết hợp với vài phụ kiện tóc, trang điểm tinh tế nhẹ nhàng. Phó Minh Trạch nhìn đến mê mẩn, anh không thể ngờ được cô vợ của anh lại có thể đẹp đến thế, khiến anh có chút ghen tị.

Ninh Phàn đi xuống thấy anh không nói gì mà chỉ nhìn mình khiến cô có chút buồn.

“Sao vậy? Bộ này có vấn đề gì sao?”

Phó Minh Trạch bước nhanh đến trước mặt cô, hai tay ôm lấy eo cô, cô cũng đặt tay lên ngực anh như mọi lần. Anh hơi cúi người thì thầm vào tai cô.

“Rất đẹp! Tôi hối hận rồi! Không muốn để em ra ngoài hôm nay.”

Được anh khen, hai má cô liền đỏ ửng, miệng mỉm cười. Rồi cô lại phát hiện, bộ cô đang mặc giống với bộ anh đang mặc. Là đồ đôi, cô càng thấy hạnh phúc trong lòng.

Thấy mặt cô đỏ lên, anh không nhịn được liền trao cho cô một nụ hôn mà lần này cô không hề phản khảng một chút nào. Có lẽ cô đã quen việc được anh hôn nên sự kháng cự ban đầu đã không còn nữa.

Tại buổi tiệc, Phó Minh Trạch đi đậu xe nên để Ninh Phàn vào trong trước. Cô vừa bước vào đã nhìn thấy nam nữ chính nguyên tác đang đứng trò chuyện với nhau. Cô thở dài lẩm bẩm một mình.

“Tuyệt thật! Nam nữ chính đều ở đây. Xem ra hôm nay chắc chắn sẽ diễn ra một trận chiến khốc liệt.”

Những vị khách đến dự tiệc cũng đang bàn tán xung quang.

“Ninh Vũ Mai này quả thực là đại tiểu thư của nhà họ Ninh. Người không chỉ đẹp, tính cách cũng tốt.”

Một người khác ra hiệu im lặng.

“Shh! Bây giờ cô ấy chỉ là nhị tiểu thư mà thôi. Còn vị đại tiểu thư nhà họ Ninh vừa trở về còn xuất sắc hơn. Tính cách vui vẻ hơn nữa còn là đại mỹ nhân. Tôi nói nếu như có thể cưới cô ấy, có phải tôi sẽ có được tài sản của nhà họ Ninh một cách dễ dàng không?”

Ninh Vũ Mai đã để ý từ lúc mọi người bắt đầu bàn tán. Ban đầu cô ta rất kiêu ngạo vì được mọi người khen nhưng càng về sau mọi người lại khen Ninh Phàn hơn cô ta mọi mặt, cô ta liền hận đến nghiến răng trong lòng.

(Lại là Ninh Phàn! Cô ta sao có thể so sách được với tôi.)

Ninh Phàn cũng đứng một bên nghe, thầm than thở trong lòng.

(Bữa tiệc còn chưa bắt đầu thì đã nhắm vào mình.)