Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Rate this post

Trong mắt anh ta, phụ nữ như Thẩm Hân Duyệt, chỉ cần chịu chơi với anh ta một thời gian, mua cho một chiếc xe vài trăm đến một triệu, thì quá đáng giá.

Bởi vì anh ta liếc mắt một cái đã nhìn ra, phụ nữ như Thẩm Hân Duyệt, dù đi đến đâu, người khác chắc chắn sẽ ghen tị với năng lực của Phó Cổ.

“Bốp!”

Đang lúc Phó Cổ tự mình ba hoa chích chòe, nói một tràng trên trời dưới đất, cái điệu bộ đó cứ như sao trên trời đều dán đầy tường trong nhà anh ta vậy.

Đang lúc đắc ý thì lại không ngờ bị ai tát mạnh một cái sau gáy, quay đầu nhìn lại thì ra là Bạch Nhãn Hạt Tử.

“Anh uống nhầm thuốc à? Đánh tôi làm gì?”

Phó Cổ xoa gáy khó hiểu hỏi.

Bạch Nhãn Hạt Tử bực bội lại giơ chân đá mạnh vào mông Phó Cổ, không thèm liếc anh ta lấy một cái, quay sang Thẩm Hân Duyệt, cúi sâu người nói: “Cô chủ Thẩm, thực sự ngại quá, bạn tôi ăn nói không biết giữ mồm giữ miệng, vừa nãy uống say rồi, đang nói bậy đấy, mong cô chủ Thẩm đừng để bụng.”

Phó Cổ không biết Thẩm Hân Duyệt là ai, chẳng lẽ Bạch Nhãn Hạt Tử lại không biết sao?

Đây chính là người phụ nữ rắn rết danh xứng với thực, Thẩm Ngạo có thể ủy thác trọng trách thì chắc chắn phải có nhiều thủ đoạn. Phó Cổ mà rơi vào tay cô ta, chưa biết ai chơi ai đâu.

Phó Cổ ở bên cạnh vẫn đang xoa mông, không biết chuyện gì xảy ra, Thẩm Hân Duyệt lại mỉm cười, nhưng từ biểu cảm trên mặt có thể thấy, có lẽ cũng không để chuyện này trong lòng.

“Đồ của Tô tiên sinh trông nom cho tốt, nếu xảy ra sai sót gì, ông biết hậu quả rồi đấy.” Thẩm Hân Duyệt nói xong kéo cửa xe van ngồi vào.

Khi xe van khởi động, Thẩm Hân Duyệt thò đầu ra cửa sổ nhìn Phó Cổ nói: “Vị này là Phó Cổ tiên sinh phải không, tôi cũng thấy chiếc xe van này chẳng có ý nghĩa gì, lời anh vừa nói, còn tính không đấy?”

Phó Cổ như con chó lao ra ngoài: “Tính chứ… tất nhiên…”

Chưa nói hết câu, Bạch Nhãn Hạt Tử đã nắm cổ áo của Phó Cổ lôi cả người anh ta về.

“Cô chủ Thẩm, thực sự xin lỗi, tên này vẫn chưa tỉnh rượu. Cô đi thong thả.” Bạch Nhãn Hạt Tử nói xong, Thẩm Hân Duyệt cười khúc khích, lái xe rời khỏi bến tàu.

Mãi cho đến khi Thẩm Hân Duyệt đi rồi, Phó Cổ vẫn thò đầu ra liếm môi không ngừng, cuối cùng quay sang Bạch Nhãn Hạt Tử: “Ông bị điên à? Vừa nãy sao lại đánh tôi?”

“Còn hỏi sao lại đánh cậu à, đồ háo sắc kia, cậu có biết vừa rồi cậu điên cuồng thăm dò ranh giới của cái chết không? Lại còn tính nữa… tôi đoán không sai thì cậu định mua xe cho người ta chứ gì?”

Bạch Nhãn Hạt Tử nắm cánh tay Phó Cổ lắc lắc hỏi.

“Đúng vậy đấy, sao lại là tìm đường chết chứ? Anh không thấy cô ta cũng có ý với tôi sao, điều này chứng tỏ sức hấp dẫn của tôi vẫn như xưa mà.” Nói xong Phó Cổ còn không quên chỉnh lại kiểu tóc của mình.

“Hừ hừ, không biết trời cao đất dày, cậu có biết người này là ai không?” Bạch Nhãn Hạt Tử vỗ vỗ lưng Phó Cổ nói.

“Tôi mặc kệ cô ta là ai, tôi chỉ biết đẹp là được rồi.”

“Vậy sao vừa nãy cậu không đi đi? Người ta đã hỏi cậu tính hay không tính rồi còn gì.” Bạch Nhãn Hạt Tử chỉ chỉ hướng chiếc xe van biến mất.

Phó Cổ nhìn lại, nhưng ngay lập tức cũng tỉnh ngộ, người phụ nữ này tuyệt đối không phải loại mình có thể tùy tiện động vào, Bạch Nhãn Hạt Tử nhắc nhở mình cũng không phải không có lý.

“Em gái này là ai vậy? Ngay cả anh cũng không dám động vào à?” Phó Cổ huých khuỷu tay Bạch Nhãn Hạt Tử hỏi.

“Cô chủ của Hải Đông Hội, động vào á? Nghĩ thôi cũng đủ mất mạng rồi.” Bạch Nhãn Hạt Tử quay đầu trừng mắt nhìn Phó Cổ, rồi bước lên thuyền.

“Ầm!”

Phó Cổ lập tức cảm thấy như có tia sét lướt qua bên người, sau lưng chợt nổi lên một lớp sương lạnh.

Đối phương lại là con gái độc nhất của hội trưởng Hải Đông Hội, thân phận cao quý như vậy, Phó Cổ nghĩ lại mà sợ hãi cho sự lỗ mãng của mình lúc nãy.

Cô nói xem cô là nhân vật lớn như vậy, không có việc gì lại lái một chiếc xe van cũ đi loanh quanh là sao, Phó Cổ thực sự muốn nhắc nhở cô ta, như vậy sẽ khiến kẻ xấu hiểu lầm đấy.

Hơn 6 giờ chiều hôm sau, Tô Vũ mặc một chiếc áo khoác ngoài, búng tay một cái, Mao Đầu từ trên cây bên ngoài phóng xuống.

Tô Vũ dang hai tay, Mao Đầu nhảy lên, nhảy vào lòng Tô Vũ.

“Chúng ta đi thôi.” Tô Vũ xoa xoa đầu nhỏ của Mao Đầu rồi bước ra ngoài.

“Ối chà, Tô tiên sinh cuối cùng cũng đến rồi, mấy người cậu nói đều đã lên thuyền rồi. Ơ, sao cậu còn mang theo con chó hoang này?” Bạch Nhãn Hạt Tử đứng trên bến tàu từ xa đã nhìn thấy Tô Vũ, đến gần lại thấy Mao Đầu trong lòng Tô Vũ.

Chỉ là câu “chó hoang” vừa thốt ra, Mao Đầu đã lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn, hung dữ nhìn ông ta.

“Hê hê, con chó hoang này lại còn nghe hiểu tiếng người, thật sự thành tinh rồi.” Bạch Nhãn Hạt Tử vẫn tiếp tục nói mà không để ý.