Triệu Mộng Nhã gục đầu vào vai chị Ngô, khẽ gật đầu.
Thực ra, gặp được chị Ngô là một may mắn của cô ta, bởi chị Ngô cũng là người đại diện nổi tiếng trong giới. Cô ta tin rằng khi cô ta nói muốn rời showbiz, sẽ không có nhiều người hết lòng giúp cô ta như thế.
Bởi vì một nghệ sĩ rời showbiz, không có lợi ích gì đối với người đại diện cả, thậm chí còn ảnh hưởng xấu đến sự nghiệp của họ.
Bởi vì trước đó Triệu Mộng Nhã là ngôi sao điện ảnh đình đám, sao đến tay cô ta lại tàn phai nhanh như bông hoa úa vậy?
Nhưng chị Ngô vẫn chọn giúp cô ta, vỗ nhẹ lưng Triệu Mộng Nhã: “Được rồi, em nghỉ ngơi đi, vốn có một vị khách quan trọng muốn gặp em, cháu gái ông ấy rất hâm mộ em, để chị giúp em từ chối nhé. Em cứ nghỉ đi.”
Triệu Mộng Nhã gật đầu, chị Ngô bước ra ngoài.
Lúc này ngoài cửa ngoài Thiện Bản Thanh và Thiện Vũ Băng còn có 3 cô gái khác, lần lượt là Mã Hiểu Lộ, Triệu Phi Phi và Lục An Kì.
Tay Triệu Phi Phi cầm một tài liệu hợp tác. Ban đầu cả ba rất phấn khích, bởi sắp gặp thần tượng, ai mà không hào hứng chứ.
Nhưng sau sự cố ở buổi họp báo, chưa kể báo chí suy diễn, ngay cả họ cũng phải suy nghĩ nhiều.
Đặc biệt là Mã Hiểu Lộ, cô biết nhiều hơn, và có thể đoán ra điều này có liên quan đến chuyện đó.
Nhìn thấy người đại diện bước ra từ bên trong, Mã Hiểu Lộ vội vàng đi lại gần. Cùng lúc đó, Thiện Bản Thanh và Thiện Vũ Băng cũng tiến lại gần, mặc dù họ không hề quen biết nhau.
Những người bên ngoài này, chị Ngô đều biết rõ về lai lịch từng người. Thiện Bản Thanh là vị khách quý được Bí thư thành ủy Tân Hải trực tiếp giới thiệu, điều này chị Ngô tuyệt đối không dám coi thường. Vì vậy, cô ta đã sắp xếp cho hai người nghỉ ngơi trong phòng chờ ban nấy.
Còn ba cô gái kia, chị Ngô cũng không thể dễ dàng đắc tội, là những người mà Hải Đông Hội đặc biệt yêu cầu cô ta quan tâm, tất nhiên cũng không thể lơ là.
Tuy nhiên, hai nhóm người một đen một trắng này thật sự khiến chị Ngô hiện tại rất khó xử. Nhưng cô ta cũng biết, người mà Bí thư thành ủy trực tiếp giới thiệu chắc chắn có địa vị xuất chúng, hơn nữa xét về mặt tuổi tác, kính già yêu trẻ, cũng nên xin lỗi Thiện Bản Thanh trước.
Chị Ngô nhìn Thiện Bản Thanh, cúi đầu thật sâu và nói: “Ông cụ, thực sự xin lỗi, sức khỏe Triệu Mộng Nhã hiện tại có chút không ổn, có lẽ trạng thái không được tốt, không thể gặp ngài ngay lập tức, thực sự xin lỗi.”
Sau khi chị Ngô nói xong, rõ ràng là có một tia khó chịu lướt qua mặt Thiện Bản Thanh. Thật ra, trong trí nhớ của Thiện Bản Thanh, đây là lần đầu tiên có người từ chối gặp mặt ông ấy.
Nhưng vẻ khó chịu trên mặt ông ấy nhanh chóng biến mất, dù sao bên cạnh vẫn còn Thiện Vũ Băng, không đến mức nổi giận đùng đùng nhỉ. Đối với một nữ diễn viên, ông ấy cảm thấy chưa cần thiết phải như vậy.
Vì vậy, Thiện Bản Thanh không để ý đến chị Ngô, mà cúi đầu nhìn Thiện Vũ Băng và nói: “Nghe thấy chưa, sức khỏe người ta không tốt, cháu vẫn muốn gặp cô ấy à?”
Chỉ cần Thiện Vũ Băng nói muốn gặp, thì dù Triệu Mộng Nhã hấp hối, ông ấy cũng buộc phải cho Thiện Vũ Băng gặp Triệu Mộng Nhã, đó là điểm mấu chốt của Thiện Bản Thanh.
Thiện Vũ Băng hơi cúi đầu, chu chu cái miệng nhỏ, sau một hồi lâu mới lấy từ trong túi ra một tờ giấy trắng đã được gấp lại nhiều lần.
Như đang giữ bí mật, cô bé đưa cho chị Ngô và nói: “Dì ơi, làm ơn đưa cái này cho Triệu Mộng Nhã giúp cháu, nếu sức khỏe cô ấy không tốt thì cháu sẽ không làm phiền cô ấy nữa, nhắn lại với cô ấy là cháu hy vọng cô ấy nghỉ ngơi tốt để sớm hồi phục.”
Chị Ngô nhận lấy tờ giấy đó, ban đầu có ý định mở ra xem, nhưng do dự một lúc rồi vẫn thôi.
Đó là bức tranh mà Thiện Vũ Băng tự tay vẽ, họa chân dung cô bé và Triệu Mộng Nhã, bởi vì có thể chụp ảnh cùng Triệu Mộng Nhã là giấc mơ bấy lâu nay của cô bé.
Cháu gái đã nói vậy, Thiện Bản Thanh cũng thực sự không còn gì để nói thêm.
Ngay lập tức, chị Ngô nhìn ba cô gái Mã Hiểu Lộ và nói: “Các cô khỏi cần tôi nói lại nhỉ, tình huống bất ngờ này thực sự khiến chúng tôi bị động. Nhưng nghỉ ngơi một chút, cô ấy sẽ ổn thôi. Nếu các cô có việc gấp, có thể đi trước, tôi sẽ nhắc cô ấy về hợp đồng của các cô, có tin tức sẽ liên lạc ngay.”
Mã Hiểu Lộ lấy lại hợp đồng từ tay Triệu Phi Phi, cô nghĩ tốt nhất là nên nói trực tiếp với Triệu Mộng Nhã.
Đồng thời, Mã Hiểu Lộ tin rằng Triệu Mộng Nhã không thực sự bị bệnh, mà là lấy bệnh làm cái cớ.
Vì thế, Mã Hiểu Lộ lấy ra một chiếc USB từ túi xách, đó là bằng chứng tội ác của Thân Kiến Quốc mà Triệu Mộng Nhã đưa cho cô trước đây. Cô tin rằng khi thấy chiếc USB này, Triệu Mộng Nhã sẽ biết là cô đang tìm cô ấy.