Trò Chơi Nguy Hiểm: Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Rate this post

Người ra đón chúng tôi là một nam thiết kế thời trang.

Anh ta trang điểm lòe loẹt nom như một con công đến mùa động dục liên tục

làm ra động tác như chào hàng.

“Thành! Cơn gió nào đưa cậu đến tiệm salon nghèo nào của tôi thế?”

Âu Dương Thành thoáng khựng người lại, anh ta nhăn mày tỏ vẻ ghét bỏ nam thiết kế thời trang kia.

Sau đó tay dài đẩy nhẹ lưng tôi.

“Duy Khánh! Nghiêm túc một chút đi! Tôi cho cậu một tiếng biến cô gái này từ vịt hóa thành thiên nga.

Người tên Duy Khánh thuận tay đỡ lấy tôi, anh ta cười rộ lên như người nhặt được một món đồ chơi tiêu khiển đầy thú vị.

Lập tức, một mùi nồng như trầm hương phát ra từ người đàn ông xộc vào mũi khiến tôi không khỏi nhăn mày khó chịu.

“Ối chà! Cô nàng này là sao đây? Người tình bí mật của cậu hả? Nhưng theo tôi được biết, cậu rất thích mấy anh chàng non tơ mà? Nay đổi khẩu vị cho mới mẻ à? Hay là… xu hướng tình dục của cậu vì cô gái này thay đổi rồi?”

“Im! Tôi bảo cậu làm gì thì làm đi! Đừng có tọc mạch chuyện của người khác!”

“Ok ok không chọc cậu nữa, tôi bắt tay vào việc ngay và luôn đây.”

Duy Khánh giả vờ bị chọc sợ, anh ta cười xoà rồi dẫn tôi đi vào bên trong.

Đưa ánh mắt quan sát xung quanh gian phòng, tôi âm thầm đánh giá.

Một nơi vắng vẻ, rất thích hợp cho kẻ xấu làm loạn.

“Sao thế? Sợ tôi ăn thịt cưng à?”

Rõ ràng!

Người ta hay nói “tâm sinh tướng” quả không sai bao giờ. Những người nào tâm tốt mặt lúc nào cũng sáng ngời, còn những kẻ bất lương… chẳng cần miêu tả ai cũng thấy cả rồi.

Riêng người này, chính tà bất phân khiến tôi không thể không đề phòng cảnh giác.

Nhưng trái với tâm trạng thấp thỏm của tôi, Duy Khánh khá thoải mái, anh ta dẫn tôi ngồi xuống ghế, tay bật đèn trên gương lên, chuẩn bị đồ make up lên bàn.

Xong xuôi một lượt, Duy Khánh cầm kem nền lên, vừa thoa cho tôi vừa hỏi chuyện:

“Này cưng, cưng đã được nhìn thấy bộ dạng khi làm mỹ nữ của Âu Dương thiếu rồi đúng không?”

Tôi tròn mắt vì ngạc nhiên. “Sao anh biết?”

“Chính tôi là người tạo hình cho nhân vật Tô Thanh Lam chứ sao!” Anh ta tự hào vỗ ngực, mũi hếch lên.

À ra là vậy!

Bậc thầy hóa trang Âu Dương Thành là do người này đào tạo?

Tôi chép chép miệng.

Bảo sao nhìn bộ dạng hai người này trông cứ ái muội sao sao á. Thì ra là có mối quan hệ thân thiết tới mức có thể chia sẻ sở thích thầm kín của nhau.

“Cưng thấy Tô Thanh Lam thế nào? Rất xinh đẹp phải không?”

Tôi gật đầu đồng tình, nhìn Duy Khánh cầm miếng bọt biển chấm lớp kem vừa đổ trên tay rồi thoa nhẹ từng chút một lên mặt tôi.

“Đẹp! Làm tôi không nghĩ đến đó lại là một người đàn ông!”

Câu trả lời từ tôi đã khơi gợi sự hứng thú của Duy Khánh, anh ta hồ hởi hỏi:

“Hump! Ngoài tôi biết thân thế thật của Tô Thanh Lam còn có cô à? Rốt cuộc hai người có mối quan hệ gì vậy?”

Tôi nhất thời rơi vào trạng thái trầm mặc.

Quan hệ cấp trên cấp dưới? Hay là mối quan hệ không thể nói với người ngoài, tình một đêm?

Bất kể là mối qua hệ nào, tôi cũng thấy khó nói ra bằng miệng.

“Vậy theo anh, giữa chúng tôi có mối quan hệ nào?”

“Người yêu.”

“?”

Tôi kinh ngạc nhìn Duy Khánh, không thể tin vào hai từ mình nghe được.

Người yêu? Sợ là sau này tôi còn chết thảm hơn ấy…

“Con mắt nào của anh trông thấy tôi và anh ta là người yêu?”

Anh ta bèn nói ngay một đáp án không ai ngờ tới:

“Ánh mắt Âu Dương thiếu nhìn cô nói lên tất cả. Ánh mắt đó không phải là yêu thì là gì?”

Hả? Người này có vấn đề về nhận thức thật rồi. Sao anh ta lại cho rằng Âu Dương Thành yêu tôi chứ?

Có lẽ bộ dạng không tin tưởng của tôi trông quá khoa trương, Duy Khánh trợn mắt hỏi:

“Cô không tin? Cô thiếu tự tin về bản thân mình lắm à?”

“Sao anh nói vậy?”

“Cô trẻ, đẹp, năng động, thông minh. Tôi là đàn ông bình thường tôi cũng yêu cô.”

Tôi nghe vào chỉ biết cười một cách miễn cưỡng.

“Tôi không đặc biệt như lời anh nói đâu, tôi chỉ là một người bình thường như bao người khác thôi mà.”

Thoa xong lớp phấn mắt, Duy Khánh cầm cọ phấn chống hông nhìn tôi.

“Cô thật sự rất đẹp, đẹp hơn những gì cô tưởng đó. Nói thật ngồi trang điểm cho cô, tôi lại thấy cô để mặt mộc vẫn đẹp hơn là sao nhỉ?”

“Chưa bàn luận đến những vấn đề khác, một người có nhan sắc như cô sao không thể xứng với Âu Dương thiếu chứ? Tự tin lên vào bản thân mình chút đi.”

Lời khuyên chân thành của Duy Khánh tôi nghe chỉ để đó thôi, cũng không coi đó là thật. Tôi tự tin vào bản thân mình để làm gì chứ? Để bị giết hại oan uổng à?

Tôi không cam chịu sống như thế.

Rồi sẽ có lúc tôi rời khỏi thành phố này và chạy đến một nơi thật xa, sống mai danh ẩn tích và an ổn ở đó cho đến hết đời.

Thấy tôi mãi không nói gì, Duy Khánh thở dài.

“Xem cô thành cái dạng nào rồi? Âu Dương thiếu chèn ép cô à mà trầm mặc ít nói thế?”

Còn không phải sao?

Tuy đó không tính là một dạng chèn ép nhưng có khác chèn ép được bao nhiêu?

“Anh chuyên tâm vào việc của mình đi, còn tôi, lựa chọn làm thế nào là chuyện của tương lai. Nói trước có ích gì chứ?”

Thở dài một hơi, tôi khéo léo chuyển sang chủ đề khác.

“Vậy anh kể chuyện của anh được không? Nói mãi chuyện của tôi nhàm chán lắm.”

Vẻ mặt thoải mái của Duy Khánh ngay tức khắc tắt ngúm. Anh ta mỉm cười nhưng khóe miệng không hề nhấc lên.

“Cô có sở thích tọc mạch chuyện của người khác ghê nhỉ?”

“Thế thì cứ ngồi yên ở đây, muốn nghe tôi kể chuyện phải trả một cái giá rất đắt đấy.

Anh ta cúi đầu, lại gần mặt tôi để lại một câu nói nhẹ bẫng nhưng ẩn chứa một sức nặng ngàn cân.

“Mà cái giá này, tôi e cô dùng tiền cả đời tích cóp được cũng trả không đủ.”

Tôi bị giật mình, đẩy mạnh anh ta ra xa.

“Tôi không nhờ anh trang điểm nữa, tôi sẽ đến tiệm salon khác.”