Rate this post

Khương Mạn uống xong bát cháo gà, tóc còn chưa khô nên vẫn ngồi đó nói chuyện cùng Liễm Thu và Vãn Đông về bữa tiệc vừa rồi.

“Ta còn tưởng rằng hôm nay Đại Công chúa sẽ tìm chúng ta gây sự cơ, không nghĩ tới vậy mà Đại Công chúa không có động tĩnh gì cả.” Không phải Khương Mạn muốn Đại Công chúa đến tìm phiền phức cho nàng, chẳng qua là nàng đã chuẩn bị phải ứng đối với Đại Công chúa thế nào rồi, không ngờ tối nay nàng ta vẫn luôn ngồi đàng hoàng bên cạnh Thái hậu, đến cả nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái.

Cái này giống như khi tiên sinh nói sẽ kiểm tra bài tập về nhà của ngươi, ngươi vì không muốn bị phạt liền thức đêm học thuộc bài vở, kết quả ôm sau tiên sinh lại nói không cần kiểm tra nữa.

Vãn Đông buông kẹp nến xuống, nói: “Hay là Thái hậu nương nương nói gì với Đại Công chúa? Ngày đó hình như ta có nghe Tiểu Đậu Tử nói, sau thọ yến của Thái hậu, Thái hậu nương nương dường như triệu Đại Công chúa vào cung liên tục mấy ngày.”

Khương Mạn nghĩ cũng có thể, Thái hậu không phải thân mẫu của Vĩnh An đế, mà sau khi Vĩnh An đế lên ngôi vẫn có thể ngồi vững ở vị trí Thái hậu, sau khi Chu Hoàng hậu bị Vĩnh An đế biếm vào lãnh cung rồi chết vẫn được Hoàng đế kính trọng, Chu gia cũng không bị xử lí. Thế này liền có thể thấy Thái hậu cũng không phải người bình thường.

Nếu Thái hậu có thể chỉnh đốn Đại Công chúa thì tốt rồi, dù sao Đại Công chúa cũng là trưởng nữ của Vĩnh An đế, là đứa con đầu tiên của Hoàng đế, trong lòng Hoàng thượng địa vị đương nhiên sẽ khác. Vả lại Đại Công chúa có thể ra vào hậu cung dễ dàng, mặc dù đầu óc nàng ta có thể không quá thông minh, nhưng nếu có người có dã tâm thật sự muốn hạ độc thủ với nàng ta, nàng cũng sẽ gặp phiền phức.

Bốn ngày sau trung thu, Khương Mạn vừa mới dùng xong bữa sáng đang đi lòng vòng trong sân thì nghe Tiểu Đậu Tử tới nói: “Hình như Quý Chiêu dung trở dạ, Quý phi nương nương và Đức phi nương nương đã chạy tới Dục Tú Cung rồi.”

Sản kỳ của Quý Chiêu dung là vào cuối tháng tám, hôm nay mới ngày mười chín, sớm hơn ngày dự sinh khoảng mười ngày.

Khương Mạn hỏi: “Có chuyện gì ngoài ý muốn sao?”

Tiểu Đậu Tử lắc đầu, “Bây giờ vẫn chưa biết, chủ tử đợi thêm một chút để tiểu nhân đi hỏi thăm.”

Khương Mạn nói: “Được rồi, cũng không cần phải cố ý nghe ngóng, nếu có chuyện gì sớm muộn chúng ta cũng biết, không cần vội.”

Khương Mạn đã nói như vậy, Tiểu Đậu Tử cũng không đi hỏi thăm tin tức nữa, đến khi Khương Mạn biết tin đã là Vĩnh An đế hạ chỉ phong thưởng cho Quý Chiêu dung.

Quý Chiêu dung mang thai một lần đã sinh được con trai, cuối cùng Vĩnh An đế cũng có đứa con trai đầu tiên. Đại Hoàng tử mặc dù ra đời sớm hơn dự tính chừng mười ngày, nhưng chắc là lúc trong bụng được Quý Chiêu dung dưỡng tốt, lúc chào đời cũng được gần tám cân (1), thân thể khang kiện. Vĩnh An đế ngay lập tức liền ban tên cho Đại Hoàng tử là Cảnh Mệnh Vũ.

(1) 1kg bên đó bằng 0.5kg của mình, tức là Đại Hoàng tử gần 4 cân.

Khương Mạn không rõ những người khác trong hậu cung sau khi nghe tin này sẽ có phản ứng gì, dù sao nàng cũng rất vui, có hoàng tử ra đời, sau này lỡ như nàng cũng sinh được hoàng tử cũng sẽ không bị người khác chú ý quá nhiều.

Lúc dùng bữa tối, Tiểu Đậu Tử kể chi tiết về lúc Quý Chiêu dung sinh, “Khi người của Dục Tú Cung báo tin cho Giang Quý phi và Vi Đức phi thì Quý Chiêu dung đã trở dạ được một lúc. Lúc Giang Quý phi và Vi Đức phi đến Dục Tú Cung Quý Chiêu dung đã vào phòng sinh, khoảng hơn một canh giờ sau thì Đại Hoàng tử chào đời.”

Khương Mạn nghi ngờ, “Không phải người ta hay bảo mang thai lần đầu sẽ không sinh nhanh như vậy sao? Sao Quý Chiêu dung lại sinh nhanh như vậy?”

Bọn Tiểu Đậu Tử cũng không biết liền suy đoán: “Có lẽ thân thể Quý Chiêu dung không giống bình thường?”

Nói xong, Tiểu Đậu Tử lại tiếp lời, “Tiểu nhân cảm thấy Quý Chiêu dung có thể thuận lợi sinh hạ hoàng tử nguyên nhân rất lớn là do có Quý Phu nhân ở bên cạnh chăm sóc, cho dù có người muốn động tay động chân cũng khó mà hạ thủ. Chủ tử, hay là lúc ngài sinh cũng xin Hoàng thượng để Nghiêm Thái thái vào cung bồi ngài?”

Khương Mạn lắc đầu, nàng không muốn kéo chị gái vào, bất quá nghĩ đế lúc sinh có thể xảy ra bất kỳ chuyện gì, Khương Mạn nhìn về phía Liễm Thu cùng Vãn Đông: “Đến lúc đó tất cả đều dựa vào các ngươi.”

Liễm Thu và Vãn Đông được giao trọng trách liền trịnh trọng gật đầu, “Chủ tử yên tâm, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ ngài vào tiểu chủ tử trong bụng.”

Lúc này, trong Dục Tú Cung, Quý Chiêu dung nhìn đứa trẻ đang được Quý Phu nhân ôm vào lòng, nhàn nhạt hỏi, “Mọi chuyện xử lý tốt chưa?”

Quý Phu nhân cười nói: “Phụ than ngươi làm việc mà ngươi còn không yên tâm sao?”

Quý Chiêu dung gật đầu một cái, lại cau mày nói: “Người nói xem tại sao Hoàng thượng lại không tấn vị ta, theo lý công lao ta sinh được Đại Hoàng tử đã đủ để tấn lên Thục phi, nhưng Hoàng thượng lại một lời cũng không nhắc đến.”

Quý Chiêu dung có chút lo lắng, có phải Hoàng thượng đã biết gì rồi không?

“Con đó, lá gan quá nhỏ, Đại Hoàng tử vừa chào đời Hoàng thượng đã cao hứng ban tên, thế còn chưa đủ rõ Hoàng thượng rất coi trọng Đại Hoàng tử sao? Nếu Hoàng thườn thật sự biết được chuyện gì, con nghĩ hắn sẽ như vậy à?” Quý Phu nhân vừa nói vừa vỗ về đứa trẻ đang bọc tã lót, “Đại Hoàng tử của chúng ta rất may mắn, điều này con không phải lo lắng, ngược lại chuyện Hoàng thượng không tấn vị con đáng suy nghĩ cẩn thận đấy.”

Quý Chiêu dung có chút mơ hồ, “Cái này không phải là một chuyện sao?”

“Sao lại là một chuyện?” Quý Phu nhân lắc đầu một cái phân tích cho Quý Chiêu dung: “Trong hậu cung không phải vẫn còn hai người đang mang thai sao? Khương Tài nhân phân vị thấp, kể cả có được tấn vị sau khi sinh cũng không thể nào lên được phi vị, hơn nữa con cũng nói Khương Tài nhân này mặc dù hoài long tự nhưng không được Hoàng thượng coi trọng còn gì, cho nên chuyện này chắc sẽ không liên quan gì đến Khương Tài nhân. Nhưng còn Tống Tu nghi thì sao?”

Quý Phu nhân nhìn Quý Chiêu dung nói: “Sau khi Tống Tu nghi tiến cung vẫn luôn được Hoàng thượng coi trọng, phụ thân nàng lại biết tính kế bày mưu, Hoàng thượng còn cần hắn ở Hộ Bộ chỉnh đốn thật tốt, nghĩ biện pháp làm quốc khố dồi dào. Nếu Tống Tu nghi sinh hạ hoàng tử, Hoàng thượng sẽ nể mặt phụ thân nàng ta mà tấn vị. Bây giờ Tứ phi cũng chỉ còn vị trí Thục phi là trống không, nếu bây giờ Hoàng thượng tấn con lên Thục phi thì đến lúc đó Tống Tu nghi hạ sinh sẽ như nào?”

Tiên đế lúc còn sống rất thích hưởng lạc, đặc biệt là những năm cuối đời sống xa hoa thành thói. Hơn nữa mấy năm nay khắp nơi đều không yên ổn, không phải phương Nam nạn lụt thì là phương Bắc đại hạn, quốc khố sớm đã thấy đáy, nếu không phải Tống Chí có mấy phần bản lĩnh thì đồ dùng trong cung, quân lương biên ải, quan viên bổng lộc mấy năm nay đã đủ khiến Vĩnh An đế sầu lo.

Cho nên trong giờ phút quan trọng này, dù thế nào Vĩnh An đế cũng sẽ cho Tống Tu nghi được vinh sủng.

Quý Chiêu dung suy nghĩ cẩn thận lại càng không phục, “Dựa vào cái gì chứ?” Rõ ràng là nàng tiến cung trước, rõ ràng trước kia nàng cũng rất được sủng ái, rõ ràng người có hoàng tử bên cạnh cũng là nàng, thế mà chỉ vì Tống Tu nghi có phụ thân tốt nàng liền phải nhường đường sao? Vậy tất cả mọi thứ nàng làm vì hôm nay đều uổng phí hết à?

Không, nàng không cam lòng!

“Nương, vậy người nói con nên làm thế nào bây giờ?” trong mắt Quý Chiêu dung thoáng chút dữ tợn, “Nương, người phải giúp con, nếu để Tống Tu nghi thành công sinh hạ hoàng tử thì Đại Hoàng tử còn hy vọng gì nữa?”

Quý Phu nhân trấn an con gái, “Con là con gái của ta, ta không giúp con thì giúp ai, con đừng vội, chờ ta trở về sẽ cùng phụ thân thương lượng đối sách.”

Quý Chiêu dung vẫn rất tin tưởng cha mình, nghe vậy gật đầu một cái.