Rate this post

Đối với Mao Đầu, Tô Vũ vẫn rất tin tưởng, dù sao nó cũng có thể xem là một trong những vật có linh tính hàng đầu thế giới. Chỉ cần nó ở đây, tin rằng sế không ai dám đụng đến những người trong biệt thự.

Và Tô Vũ cũng tin rằng những kẻ bắt cóc Bạch Nhấn Hạt Tử hôm nay, trước khi liên lạc với mình, hay nói cách khác là trước ngả bài với mình, chắc chắn chúng sẽ không liều lĩnh hành động thô bạo được.

Cả ba đi trên một chiếc xe rất nhanh đã trở lại khách sạn nhỏ trước đó, sau khi đi qua vài con hẻm nhỏ hẹp tối tăm, Bạch Nhãn Hạt Tử chỉ vào một bảng hiệu viết “Khách sạn Chính Hưng” ở phía trước, nói:

“Đến rồi, chính là ở đây.” Nói xong, Bạch Nhãn Hạt Tử bước đi trước.

Mã Hiểu Lộ siết chặt tay Tô Vũ, nói: “Đây là chỗ nào vậy, sao lại hoang vắng thế này?”

Nếu không tận mắt chứng kiến, Mã Hiểu Lộ thực sự không dám tin rằng ngay tại thành phố Tân Hải nhộn nhịp phồn hoa lại có những tòa nhà cũ nát đến thế, theo lẽ thường thì loại nhà này đáng ra phải bị phá bỏ cách đây mười mấy năm rồi.

“Cốc cốc cốc!”

Bạch Nhãn Hạt Tử gõ cửa phòng của đám người Phó Cổ, bên trong Phó Cổ cảnh giác hỏi: “Ai đó?”

“Ð là tôi đây, mau mở cửa đi.” Nghe giọng nói của Bạch Nhãn Hạt Tử, Phó Cổ vội đến mở cửa.

Nhưng khi ngước mắt lên thì bị khuôn mặt bị đánh của Bạch Nhãn Hạt Tử làm giật mình, vô thức lùi lại hai bước nói: “Mẹ nó, ông sao thế? Bị đánh à?”

Bạch Nhấn Hạt Tử đưa tay sờ mặt mình, nếu nói mình bị đánh thì mất mặt quá.

Nên ông ta trừng mắt nhìn Phó Cổ nói: “Cậu có nhầm không đấy? Cũng không xem tôi là ai à? Trên mảnh đất Tân Hải này, kẻ dám động thủ với tôi còn chưa sinh ra đời đâu, tôi chỉ bất cẩn vấp ngã trong hẻm mà thôi, nhưng đó không phải chuyện quan trọng, điều quan trọng là bây giờ tôi sắp giúp các người làm xong vụ làm ăn này rồi.”

Nói xong, Bạch Nhãn Hạt Tử thò đầu ra ngoài cửa phòng, vẫy tay ra hiệu với bên ngoài.

Hành động này rõ ràng là Bạch Nhãn Hạt Tử đã dẫn người khác đến, Dạ Oanh cảnh giác nói: “Thế mà ông còn dẫn người khác đến nữa à?”

Thấy đến bây giờ mà Dạ Oanh vẫn có dánh vẻ căng thẳng, Bạch Nhãn Hạt Tử vội vàng trấn an: “Này, trước tiên đừng căng thẳng quá, đây là một người bạn tốt của tôi, nhất định có thể tin tưởng được. Hơn nữa, cậu ấy là chuyên gia trong lĩnh vực giám định đồ cổ, ban nãy tôi đã cho cậu ấy xem bức tranh rồi, cậu ấy nói sẽ đến ngay và sẵn sàng chỉ tiền ngay để mua luôn.”

Tất nhiên, Bạch Nhãn Hạt Tử tự động bỏ qua việc Tô Vũ sẵn sàng trả gấp đôi giá tiền, dù gì với tư cách là người đứng giữa, ông ta cũng cần kiếm được chút lợi nhuận.

“Tôi đã nói rồi nhỉ, đồ thật thì không thể là giả được, người thạo nghề chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra ngay.” Lúc này, Phó Cổ cũng coi như buông bỏ được tảng đá trong lòng, có vẻ như ngay lập tức sẽ hoàn tất được vụ buôn bán khó khăn này.

Đúng lúc này, Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ cũng đã đi đến cửa phòng, Bạch Nhãn Hạt Tử vội vàng làm một cử chỉ mời, nói: “Hai vị mau vào trong đi, để tôi giới thiệu một chút, đây là bạn tốt của tôi Tô Vũ, còn cô này là vợ cậu ấy, các người cũng thấy trai tài gái sắc nhỉ.

Tên nửa tàn tật này là Phó Cổ, nhưng các người có thể tự động bỏ qua sự †ồn tại của hắn, người quan trọng nhất chính là cô gái tên Dạ Oanh đây, chính cô ấy mới là chủ nhân thực sự của bức Uyên Ương Cư Sơn Đồ.”

Bạch Nhãn Hạt Tử giới thiệu xong, Tô Vũ nhìn chăm chú vào Dạ Oanh, có cảm giác muốn nhìn thấy điều gì đó từ cô ta.

Nói cho cùng, Dạ Oanh và đồng bọn vốn là những kẻ làm chuyện phi pháp trong bóng tối, trong cách ứng xử với người khác, thường sẽ vô thức cảnh giác hơn.

Giờ đây hấy Tô Vũ nhìn chằm chằm vào mình như vậy, Dạ Oanh cũng đã đặt nghỉ vấn về lai lịch của anh.

Điều đầu tiên cô ta nghĩ đến là liệu Tô Vũ có thông đồng với Bạch Nhãn Hạt Tử, muốn đến đây “cướp” đồ không.

Nhưng nghĩ lại thì thấy khó có thể như vậy, nếu “cướp” đồ thì không thể chỉ đến có hai người, hơn nữa còn có một người phụ nữ yếu đuối mỏng manh.

Vậy thì cô ta không hiểu tại sao Tô Vũ lại nhìn mình như thế, chẳng lẽ trên mặt mình có vết bẩn gì sao?

Lúc này thì Bạch Nhấn Hạt Tử không quan tâm nhiều chuyện đó, bây giờ trong đầu ông ta chỉ nghĩ xong xuôi vụ buôn bán này càng nhanh càng tốt, để về nhà đếm tiền dưới ánh đèn.

“Này, các người nhìn đủ chưa vậy? Mau lấy bức tranh ra đi, cậu Tô này không thiếu tiền đâu.” Bạch Nhãn Hạt Tử cười hì hì, nhẹ nhàng đẩy Phó Cổ một cái.

“Vị tiên sinh này, trước đây chúng ta có quen biết nhau sao?” Dạ Oanh không để ý đến Bạch Nhãn Hạt Tử, mà hỏi Tô Vũ như vậy.

Bị hỏi như thế, Tô Vũ cũng tỉnh táo lại, nhìn quanh căn phòng rồi nói với Dạ Oanh:

“Không quen, nhưng tôi tin rằng sau này chúng ta sẽ quen.”