Đây là một nhân vật chỉ có trong truyền thuyết, thần tượng được không ít người trong giang hồ sùng bái.
“Không cần khách sáo đa lễ, tôi đang trên đường ngang qua đây nên ghé vào. xem thôi.” Trần Phong Dương nhận lại chiếc bảng đai lưng vàng từ tay Hồng Hầu Lượng, nói.
Lúc này Thẩm Ngạo tất nhiên không thể xen vào, chỉ với khí thế đó đã khiến ông ta tự nhiên phải tránh ra một bên rồi.
Hồng Hầu Lượng cúi người nịnh nọt: “Tiền bối, mời vào trong!”
Không còn cách nào khác, đây là “Kiếm Tiên” có tên trên Thiên Bảng, đừng nói là Hồng Hầu Lượng, cho dù cả Lục Hợp Môn cũng tuyệt đối không dám khinh suất.
Trần Phong Dương gật đầu, bước vào trong.
Hồng Hầu Lượng đi theo sau, nhưng lúc này trong lòng ông ta vẫn thắc mắc không hiểu.
Trần Phong Dương với Lục Hợp Môn quả thật có một số qua lại, tuy nhiên cũng không thường xuyên.
Dù ông ta là một trong tứ đại đường chủ của Lục Hợp Môn, thực ra cũng không gặp Trân Phong Dương mấy lần.
Và bây giờ bản thân ông ta mới chỉ đến Tân Hải vài ngày, không thể nào trùng hợp Trần Phong Dương cũng ở đây, càng không thể trùng hợp biết ông ta ở đây chứ?
Vì vậy, Hồng Hầu Lượng cảm thấy, đây không phải là ngẫu nhiên mà là một điều tất nhiên.
Trần Phong Dương tất nhiên sẽ xuất hiện ở đây, vậy nếu là tất nhiên thì Trần Phong Dương rốt cuộc đến đây vì chuyện gì?
Một lần nữa bước vào hội trường, Hồng Hầu Lượng rất tự giác nhường ghế trên cho Trần Phong Dương.
“Sức khỏe của môn chủ gần đây thế nào?” Sau khi ngồi vững, Trần Phong Dương lên tiếng trước.
Hồng Hầu Lượng gật đầu: “Nhờ phúc lớn của Trần tiền bối nên sức khỏe vẫn ổn, thứ cho vãn bối cả gan, xin hỏi Trần tiền bối lần này đích thân đến đây là vì chuyện gì?”
Trần Phong Dương bình thản hỏi lại: “Tôi cũng muốn hỏi Hồng đường chủ, ông đến Tân Hải làm gì thế?”
Giọng điệu của Trần Phong Dương có vẻ không thân thiện lắm, bởi vì theo. thông tin Điền Tư Manh cung cấp, người của Lục Hợp Môn đột nhiên xuất hiện ở Tân Hải, rất có thể mục đích là vì Biển Đen kia.
Và nếu là như vậy, thì kẻ đánh úp Trần Phong Dương trên biển, có thể là Hồng Hầu Lượng. Tuy nhiên thực ra Trần Phong Dương cảm thấy, khả năng đó không cao, bởi vì Lục Hợp Môn nên biết, đánh úp không thành công sẽ mang lại hậu quả thế nào.
Về mục đích của mình lần này đến đây, Hồng Hầu Lượng cảm thấy không có gì phải che giấu, cuối cùng đây cũng chỉ là thù oán giang hồ, giải quyết theo cách này cũng thích hợp nhất.
Hồng Hầu Lượng chắp tay cúi đầu nói: “Tiền bối Trần, thật sự không giấu, những ngày trước, có môn nhân của Lục Hợp Môn của chúng tôi bị người ta giết ở Tân Hải, nên môn chủ sai tôi đến đây điều tra rõ ràng.”
“À, vì thế mà cũng phải khiến Hồng đường chủ phải tự mình xuất mã à?” Rõ ràng Trần Phong Dương có vẻ không tin lắm.
“Tất nhiên sẽ không đơn giản như vậy, theo chúng tôi tìm hiểu người đó võ công cao cường, không thể xem thường, vãn bối cả gan, cầu xin Trần tiền bối giúp đỡ.” Hồng Hầu Lượng đứng dậy cúi người.
Vốn việc này, Trần Phong Dương không có nhu cầu can thiệp. Tuy nhiên để chứng minh mục đích của Hồng Hầu Lượng lần này đến đây không phải vì Biển Đen, ông ta sẵn lòng xem xét một chút.
Nhìn thấy Trân Phong Dương gật đầu, Hồng Hầu Lượng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có Trần Phong Dương giúp đỡ, dù đối phương cod ba đầu sáu tay thì ông ta còn sợ gì nữa chứ?
Chỉ cần Trần Phong Dương đứng về phía nào, không cần làm gì, đã đủ khiến bất kỳ ai run sợ.
Lúc này, Thẩm Ngạo đứng một bên, trong lòng thầm kêu không hay.
Nếu chỉ là một Hồng Hầu Lượng thôi, ông ta cảm thấy Tô Vũ hoàn toàn có thể coi thường, nhưng bây giờ bất ngờ xuất hiện một Trần Phong Dương, sự việc có lẽ sẽ phiền phức hơn không ít.
Dù Tô Vũ có võ công cao cường, nhưng Trần Phong Dương là “Kiếm tiên” danh vọng thiên hạ, từ lâu đã đạt đến trình độ tay không cầm kiếm trong lòng có kiếm, thật sự không thể xem thường.
“Vậy vấn bối xin đa tạ Trần tiền bối!” Hồng Hầu Lượng chắp tay nói.
Trần Phong Dương vẫy tay, dù bây giờ vẫn chưa biết mục đích thực sự của Hồng Hầu Lượng đến Tân Hải lần này là gì.
Nhưng vẫn câu nói đó, cảm giác mách bảo ông ta, Lục Hợp Môn vẫn chưa có can đảm đó.
Thậm chí, những môn phái nhỏ bé như thế, hoàn toàn không thể biết bên trong Biển Đen vốn ẩn giấu điều gì.
Nói cho cùng, ngay cả ông ta cũng không biết nơi đó che giấu điều gì, chỉ biết cả Trung Hoa không biết có bao nhiêu ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào nơi đó.
“Đúng rồi, tôi muốn ông giúp tìm một người, người này có ơn cứu mạng tôi.” Sau khi Trần Phong Dương thu hồi suy nghĩ, nói với Hồng Hầu Lượng.
Hồng Hầu Lượng nhíu mày, người nào lại có ơn cứu mạng Trần Phong Dương? Đây quả là một vinh dự tuyệt vời!
“Trần tiền bối cứ nói, vấn bối nhất định sẽ làm hết sức mình” Nhìn họ bàn luận này nọ, Thẩm Ngạo cảm thấy mình không hề liên quan gì.