Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Rate this post

Một bên khác, ba người Thiên Mị – Đồ Giản – Nhâm Tuyết đồng thời dùng ánh mắt phức tạp nhìn lên Thiên Thu Họa. Không biết nghĩ tới cái gì, Nhâm Tuyết đột nhiên ra tiếng hỏi:

“Các ngươi nói thử xem, liệu đoàn trưởng của chúng ta có biết những việc mà thủ lĩnh đã và đang làm không?”

Thiên Mị phe phẩy quạt xếp trong tay, cụp mi rũ mắt nói:

“Ta cũng không rõ ràng lắm! Nhưng với tình hình hiện tại, e là đoàn trưởng không thể không đứng cùng một thuyền với thủ lĩnh. Ngay cả chúng ta cũng thế mà thôi, ngoại trừ Liên Minh thì tứ đại cổ tộc đã xem lính đánh thuê chúng ta là tử địch rồi! Chúng ta còn con đường khác để đi sao?”

Đồ Giản âm thầm nắm lấy tay người bên cạnh, nghiêm túc nói:

“Cho dù ngươi quyết định theo bên nào, cả đời của ta chỉ biết đi theo bên cạnh ngươi, tiểu bảo bối!”

Thiên Mị nghe vậy, hai ngón tay chiết quạt xếp rồi vẽ một vòng tròn lên ngực nam nhân, liếc mắt đưa tình nói:

“Chỉ có ngươi tốt nhất!”

Nhâm Tuyết: “…”

Con mẹ nó! Nàng đang nói chính sự, kết quả hai con người này không chỉ đàn gảy tai trâu mà còn ngang nhiên ve vãn đánh yêu trước mặt nàng.

Nhâm Tuyết có thể làm gì đâu, nàng cũng bất lực lắm rồi, ngoại trừ cười lạnh một tiếng để tỏ vẻ kháng nghị, nàng còn có thể giết chết đôi cẩu nam nữ này sao?

Tất nhiên là không thể! Một người là khuê mật từ nhỏ, một người là phu quân tương lai của khuê mật – đồng thời cũng là chiến hữu trải qua sinh tử của nàng.

Mệt mỏi quá… hủy diệt đi!

Dù sao nếu có đại sự xảy ra, thì phía trên đã có đại nhân vật xử lý, nghĩ thế nào cũng không tới phiên các nàng làm ra lựa chọn.

Các nàng là cô nhi không cha không mẹ, không có vướng bận phiền lòng, tứ đại cổ tộc hiển nhiên không thể đem sinh mệnh người thân để uy hiếp bọn họ.

Mà Liên Minh Lính Đánh Thuê lại tựa như ngôi nhà thứ hai của bọn họ, cho dù thủ lĩnh có xấu xa đến chừng nào, nhưng hắn cũng là ân nhân của bọn họ.

Bọn họ không thể phản bội ân nhân!

Thấy sắc mặt Nhâm Tuyết âm trầm, đôi tay thì nổi lên đầy gân xanh, Thiên Mị tức khắc cầu sinh dục mười phần mà khuyên nhủ:

“Khụ! Tiểu Tuyết nhi… ngươi đừng giận ha! A Giản hắn tốt nhất, nhưng ngươi là tỷ muội của ta, giống như chân tay vậy. Chúng ta không so đo nhiều như vậy ha?”

Nhâm Tuyết trợn trắng mắt phun tào:

“Nói vậy còn nghe được!”

Thiên Mị tức khắc nháy mắt với Đồ Giản, cười xòa nói:

“Ngươi thấy chưa, tiểu Tuyết nhi mới không có hẹp hòi đâu, nàng rất dễ nguôi giận!”

Đồ Giản hàm hậu gật đầu, liên tục nhận đồng nói:

“Ừ, ừ! Tình cảm giữa các ngươi quá tốt đẹp!”

Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng hắn không khỏi phun tào ghen tuông. Một người thì hay chọc ghẹo, còn một người thì hay giận dỗi. Kết quả người chọc phải đi dỗ dành người giận.

Các ngươi rất biết chơi!

Còn may hắn biết Thiên Mị thật lòng với hắn, giới tính cũng bình thường, nếu không hắn phải nghi ngờ hai người kia có quan hệ cấm kỵ gì đó không muốn cho người biết…

Ba đám người xì xào xì xào, nhí nha nhí nhố, thảo luận thảo luận, cho đến khi Thanh Hoan ra tiếng đánh gãy, thì mọi âm thanh mới đình chỉ:

“Các ngươi nói xong chưa? Nói xong thì nhanh tay lên, đem bức tranh này xé mở một lỗ hổng, như vậy thì các ngươi mới có thể đi ra ngoài được.”

Lâm Mục xưa nay vốn quen kiêu căng ương ngạnh, chỉ có hắn ra lệnh cho người khác, khi nào thì tới phiên người khác đè ép hắn một đầu. Bởi vậy hắn híp mắt nhìn sang một người một khói đen, giọng điệu châm chọc nói:

“Dựa vào cái gì mà chúng ta phải ra tay để cho ngươi được hưởng lợi?”

Phong Tiêu muốn ngăn cũng ngăn không kịp nữa, hắn nhịn không được lấy tay đỡ trán, trong lòng mắng một tiếng.

Tên ngu xuẩn này!

Một người một lũ khói đen kia vừa nhìn đã biết lai lịch bất phàm, không phải nhân vật mà bọn họ có thể chọc nổi. Lâm Mục không biết quan sát kỹ rồi hẳn nói sao?

Lục Vận và Lăng Quang cũng không đồng tình nhìn Lâm Mục, đồng thời các cơ bắp trên người đều hiện ra cảnh giác.

Hai đám người còn lại nhìn một màn này, khó được vui sướng khi người gặp họa, nhưng không ai biểu hiện ra tiếng, thậm chí là cố gắng khống chế tốt biểu tình của chính mình, để tránh bị đại nhân vật chú ý tới.

Quả nhiên, Lâm Mục vừa nói xong thì từ trong lũ khói đen kia bỗng cất lên chất giọng âm trầm trầm, chứa một tia sát khí nói:

“Tiểu tử thật ngông cuồng! Ngươi hỏi bản tôn dựa vào cái gì mà sai khiến ngươi, chỉ bằng bản tôn là cường giả, mà ngươi là con kiến. Chỉ cần một ngón tay là bản tôn có thể nghiền chết ngươi! Hừ! Rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt!”

Tiếng nói vừa dứt, một cỗ uy áp cường đại đã nhắm ngay Lâm Mục mà áp xuống, phảng phất như toàn bộ trọng lượng của núi sông đồng thời ngã xuống trên người hắn.

Răng rắc!

Phốc!

Tiếng gãy xương vang lên một cách thanh thúy, Lâm Mục chống đỡ không nổi, toàn bộ thân hình quỳ rạp trên mặt đất, hai mắt trắng dã, mồm miệng hộc ra máu tươi.

Phong Tiêu, Lục Vận, Lăng Quang thấy tình thế không đúng, đồng thời nuốt nước bọt, cẩn trọng ra tiếng:

“Tôn giả, xin ngài thủ hạ lưu tình!”

“Tôn giả, mong ngài tha cho hắn một mạng sống!”

“Tôn giả, chúng ta nguyện ý ra sức, đồng lòng hợp tác đem bức tranh này xé mở ra một lỗ hổng, xin ngài dừng tay!”

Hai đám người còn lại thấy vậy, trầm mặc chỉ chừng mấy giây, sau đó sôi nổi tỏ ý kiến:

“Chúng ta cũng nguyện ý giúp đỡ một tay!”

“Có thể thế tôn giả mở đường, âu cũng là một vinh hạnh đối với chúng ta!”

“…”

Không phải bọn họ đồng tình Lâm Mục, tứ đại cổ tộc và Liên Minh Lính Đánh Thuê đã sớm như nước với lửa khó mà dung hòa, hai bên hận không thể đem đối phương thọc chết mới thỏa mãn.

Nhưng hiện tại gặp gỡ cường giả như vậy, bọn họ tinh tường nhận ra một đạo lý, cả tổ lật úp thì đừng mong trứng lành.

Cường giả hạ nặng tay với Lâm Mục, âu cũng là mang mục đích giết gà dọa khỉ. Nếu bọn họ không chịu thỏa hiệp, thì mục tiêu kế tiếp tuyệt đối sẽ là bọn họ.

Họa Cốt Hồng Quân nghe vậy, quả nhiên thu hồi uy áp, ngữ điệu cao cao tại thượng mà nói:

“Nể tình các ngươi cầu xin! Bản tôn tạm thời tha cho tiểu tử này một mạng. Nếu đã nguyện ý thay bản tôn mở đường, thì các ngươi mau bắt đầu đi!”

“Vâng, tôn giả!”

Ba đám người đồng thanh đáp với giọng điệu cung kính, lại nhìn lẫn nhau một cái, sau đó mỗi người lần lượt cầm lấy vũ khí, đưa vào nội kình rồi công kích đến Thiên Thu Họa.

Ngoại trừ Lâm Mục nằm chết ngất dưới đất chẳng hay biết gì, thì mỗi người lại tự hiện thần thông.

Tuy rằng trong đám người bọn họ chưa có ai đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, nhưng vũ khí và võ kĩ lại thuộc hàng thượng thừa. Cho nên kĩ năng phóng xuất ra tới, vẫn xem như có công dụng.

Lục Vận múa may hai dải lụa trắng trong tay, dồn hết kình khí khởi động chiêu Tỏa Hồn Thất Thức, sau đó đem nó đẩy mạnh về phía Thiên Thu Họa.

Lăng Quang cầm đại đao cử qua đỉnh đầu, sau đó phóng xuất kĩ năng chém thẳng vào trung tâm của bức họa.

Phong Tiêu cũng không lùi bước, hắn đem kình khí dồn vào chủy thủ, chiêu thức không có hoa hòe lòe loẹt, mà là trực tiếp, thẳng tiến không lùi đâm về giữa không trung.

Ba chùm tia sáng cùng lúc công kích Thiên Thu Hoa, không trung vang lên từng tiếng “roẹt, roẹt, roẹt” như có thứ gì muốn xé rách.

Ngũ Hành đại trận đã bị phá, Diệt Hồn Đỉnh cũng vỡ tan tành, Khô Lâu Trận cũng bị đẩy lùi. Không có ba tầng bảo hộ này, Thiên Thu Họa cũng không còn kiên cố như ngày xưa. Bởi vậy, trải qua đạo công kích thứ nhất, mắt thường mà mọi người có thể thấy được, đó chính là một góc bên phải của bức tranh bị xé rách, sau đó hóa thành những vệt sáng hòa vào không khí.

Lục Vận thấy có hi vọng, ra tiếng đề cao sĩ khí:

“Tiếp tục công kích!”

Mà Họa Cốt Hồng Quân lại đứng ở một bên xem đến mùi ngon, thỉnh thoảng ra tiếng bình luận:

“Quả nhiên là đồ dỏm! Nếu không có mấy vật phẩm đỉnh cấp thì sao đám lão nhân kia có thể vây được bản tôn! Ngươi xem, mấy chiêu thức này chỉ là thường thường thôi, thế nhưng có thể đem bức họa xé rách một góc. Chậc!”

Nghe giọng điệu kiêu ngạo không ai bì nổi này của Họa Cốt Hồng Quân, Thanh Hoan chỉ cười cười, sau đó cảm khái nói:

“Nếu như ở thời đại của chúng ta thì mấy chiêu thức này không tính cái gì. Nhưng ngươi có điều không biết, thế giới này cực kì cằn cỗi, truyền thừa đứt đoạn. Bọn họ chỉ mới là thanh thiếu niên trẻ tuổi, lại có thể tự học thành tài, suy diễn kĩ năng đến loại trình độ này thì đã xem như lợi hại. Ngươi không thể yêu cầu quá cao!”

Họa Cốt Hồng Quân trầm mặc một hồi, tự giễu đáp:

“Cũng đúng!”

Nếu không phải thế giới quá cằn cỗi, thì hắn tội gì bị nhốt ở chỗ này mười vạn năm mà chẳng có ai tình cờ phát hiện?

Với mức độ tham lam của tu sĩ thì đã sớm đánh được mùi bất thường, sau đó vây chặt như nêm cối, tìm đủ mọi biện pháp để mở ra đường đi vào thám hiểm.

Họa Cốt Hồng Quân vừa nghĩ ngợi xong, thì ở bên dưới, ba người Thiên Mị – Đồ Giản – Nhâm Tuyết cũng gia nhập chiến cuộc.

Bằng vào một thanh quạt xếp với trăm ngàn loại ám khí, một cây búa to với trọng lượng hơn ngàn cân, và một thanh kiếm có thể đảo chiều phản sát. Ba người ngạnh sinh sinh đem một góc bên trái của bức họa cũng xé rách.

Góc độ, kích thước xé rách cùng với bên phải thập phần xứng đôi, tựa như hai bên đang so kè với nhau vậy.

Thành quả này nếu đem ra cho người có cưỡng bách chứng xem, hẳn là sẽ đạt được điểm tuyệt đối.

Họa Cốt Hồng Quân lại tiếp tục phun tào với phân thân của mình:

“Đám thiếu niên này, có chút ý tứ!”

Cảm thán xong, hắn lại bỗng nhiên có chút chờ mong nhìn sang đám người Yến Thanh – Doãn Nguyệt. Mấy thiếu niên thiếu nữ này, còn sẽ cho hắn chứng kiến bất ngờ gì nữa đây?

Hắn vừa tưởng xong, thì Doãn Nguyệt đã trước tiên ra tay, trải qua sự rèn luyện liên tục, nàng đã có thể thuần thục đem ý niệm của chính mình hóa đao, sau đó đem kình khí đút cho đao ăn, trường đao từ từ biến lớn, hóa thành một đạo lưu quang chém thẳng tay vào chính giữa bức họa.

Tiêu Nhạc thì đem ám khí xoay tròn, không chịu thua kém mà phóng xuất ra, Cố Thành cũng híp mắt kéo dài cung tiễn, hắn biết cảnh giới của mình không cao, cho nên hắn liên tục kéo cung bắn mũi tên, với ý đồ dùng số lượng đền bù chất lượng.

Tỷ muội song sinh Mẫn Lan, Mẫn Điệp đồng thời dùng hai thanh trường kiếm kết hợp với nhau, đem kình khí chồng lên nhau, sau đó đẩy mạnh đạo công kích này về phía trước.

Yến Thanh là người cuối cùng ra tay, nếu so với lúc vừa rớt xuống dòng sông nham thạch, thì sau khi trải qua chiến đấu với khô lâu, hình tượng của nàng đã có điều giảm bớt, lực lượng hủy diệt không còn gây ra nhiều bối rối cho nàng nữa.

Nhưng, mất mặt ở trong này là quá đủ. Nàng không muốn hình tượng khó coi này xuất hiện bên ngoài, đồng thời bị cả giới vực chê cười.

Cho nên, Yến Thanh điên cuồng vận chuyển lực lượng hủy diệt, lực lượng yêu thú lên roi yêu cốt, roi trắng tản mát ra khí thế khủng bố, đáng sợ hơn bao giờ hết.

Không chút chần chừ, Yến Thanh đem yêu cốt quất thật mạnh vào trung tâm của Thiên Thu Họa.

Chỉ nghe một tiếng “răng rắc” vang lên.

Thiên Thu Họa nứt ra rồi, một khe hở từ phía giữa lan tràn ra xung quanh, tựa như là độc dược mạn tính vậy, tốc độ ăn mòn quá khủng khiếp.

Họa Cốt Hồng Quân còn chưa kịp cảm thán khi thấy Doãn Nguyệt vậy mà lĩnh ngộ cảnh giới Tâm Tùy Ý Động trong đao pháp, thì đã bị chầu thao tác này của Yến Thanh chấn đến lắp bắp kinh hãi:

“Ta không nhìn lầm đi? Bút tích của Vu tộc?”

Thanh Hoan gật đầu, sắc mặt ngưng trọng nói:

“Chính xác mà nói, thì nàng là Luyện Yêu Sư – thuộc một nhánh trong truyền thừa của Vu tộc.”

Họa Cốt Hồng Quân khó có thể tin hỏi:

“Chẳng phải ngươi nói thế giới này cằn cỗi đứt đoạn sao? Nhưng sao người của Vu tộc lại xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ lại là một quân cờ mà đám lão nhân kia dùng để thiết kế bản tôn?”

Thanh Hoan híp mắt nhìn Yến Thanh, vẻ mặt như suy tư gì:

“Nàng không phải quân cờ do đám lão nhân kia phái tới! Ngược lại, nàng còn vô tình giúp ngươi một đại ân! Ngươi có phát hiện hay không? Bởi vì là Luyện Yêu Sư, cho nên nàng có thể hấp thu lực lượng hủy diệt ẩn trong Ngũ Hành đại trận. Ngươi mới có thể phá vỡ Diệt Hồn Đỉnh một cách thuận lợi như vậy!”

Họa Cốt Hồng Quân nghe vậy thì cười to:

“Ha hả! Thật là ông trời cũng giúp ta! Nếu tiểu nữ oa đã có ơn với bản tôn, vậy bản tôn không cùng nàng so đo. Thiên Thu Họa đã xé rách một lỗ hổng, chúng ta đi!”

Vừa dứt lời, một người một lũ khói đen đã hóa thành tàn ảnh chui qua bức họa, tuyệt trần mà đi.

Bất quá, Thanh Hoan vẫn tốt bụng để lại một câu nhắc nhở:

“Cảm tạ các ngươi đã giúp ta mở đường! Không gian của nơi này sẽ hoàn toàn sụp đổ trong vòng nửa nén nhang, các ngươi cũng nên rời đi đi. Tương lai nếu có ai tra hỏi, các ngươi cứ nói chưa từng gặp qua ta, nếu không sẽ rước lấy họa sát thân! Nhớ lấy… nhớ lấy…”