Vô Tình Vấp Ngã, Lịch Kiếp Cũng Không Yên!
Sau trận hỗn chiến này ta mới thực sự hiểu được thế nào là một trận chiến đúng nghĩa, hóa ra từ trước đến giờ hắn vẫn luôn nhường nhịn ta, những lần hắn và ta đánh nhau chỉ có ta là mạnh tay với hắn, ấy vậy mà vẫn luôn nghĩ hắn là kẻ vô dụng, một tiểu tinh linh như ta mà cũng không đánh lại, thì ra là vậy… Ta vừa ôm hắn vừa tự trách bản thân mình thật sự quá đỗi ngu ngốc đã không nhận ra chính mình mới là một kẻ vô dụng.
Xung quanh cảnh vật trở nên ngổn ngang, bụi bặm. Có thể nói động ma vương của ả gần như đã bị phá hủy hoàn toàn, đám đồ đệ của ả phần lớn đều bị thương vong, chỉ còn vài tên lay lắt dưới đất e rằng cũng không thể sống sót thêm được bao lâu.
Ta lúc này cũng đã được trở về với nhân dạng của mình, sức lực dường như cũng không còn lại được bao nhiêu, ta nhướng mày cố gắng tìm kiếm trong đống tro tàn khi một hình bóng thân thương nào đó.
Cẩm Lam lúc này đang ở ngay cạnh ta, trông ả có vẻ đã sức cùng lực tận, thân hình tả tơi, trông không khác gì một cục thịt đã bị nướng chín. Ả mở to mắt nhìn lên bầu trời cao xa vời vợi mở một nụ cười thỏa mãn, trong miệng vẫn không quên lẩm bẩm: “Mẫu thân, con đến với người”, nói rồi ả nhăn mặt đau đớn rồi phụt ra một ngụm máu đen xì.
Ta vội nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng dùng hết sức bình sinh mà bật dậy, giữa cảnh hoang tàn đổ nát, ta quơ quào tìm kiếm mong sao có thể gặp được Thái Hào lần cuối, nhưng dù ta có mò mẫn giữa hàng trăm, hàng vạn thi thể nằm la liệt bên dưới đất cũng không có chút manh mối nào của chàng.
Nếu ta đoán không nhầm thì sau khi dùng hết thảy pháp lực mấy vạn năm tu luyện của mình để đánh bại Cẩm Lam và bảo vệ ta thì chàng đã hồn siêu phách tán thật rồi. Tim ta như thắt lại, cảm giác cứ như có hàng vạn mũi tên vô hình đang từ từ xuyên thấu, nước mắt đã đọng trên khóe môi từ lúc nào, ta bật khóc như một đứa trẻ, ta của lúc này mới thực sự hiểu được cảm giác của Bạch Thái Hào trong gương, đau đớn vô cùng.
Đang giữa lúc tuyệt vọng bỗng ta nghe có tiếng gọi từ xa: “Bạch Mai…Ngươi sao rồi!”, hóa ra là hai lão Diêm Vương và Tử Vực tới tìm ta.
“Thái Hào thần quân, ngài ấy…” Ta nước mắt nước mũi giàn giụa mà chạy đến ôm chầm lấy lão già Tử Vực,
Hai lão ấy cũng lấy làm bất ngờ, Thái Hào thần quân trước giờ suy nghĩ thấu đáo, chưa bao giờ hại đến bản thân, ấy vậy mà hôm nay lại vì một nữ nhân như ta mà bỏ cả tính mạng thậm chí chấp nhận hồn bay phách tán, mãi mãi không thể siêu sinh, quả là ngài ấy đã hết lòng vì ta.
“Bạch Mai, ngươi xem trong người ngươi có thứ gì đang phát sáng thì phải” Lão Diễm Vương cất lời;
Thì ra là chiếc trâm chạm hình hoa mai mà Thái Hào tặng cho ta, nhưng ta vẫn không hiểu tại sao nó lại trở nên phát sáng như vậy.
“Đây chính là một hồn một phách của Thái Hào thần quân đang nương vào chiếc trâm này, thật là may mắn quá, có lẽ chiếc trâm này đối với ngài ấy là vật bất ly thân nên cho dù có hồn siêu phách tán ngài ấy vẫn quyết không rời. Bạch Mai, ta nghĩ chúng ta vẫn có cách mang ngài ấy trở về, nhưng mà…” Lão chậm chạp đến nỗi khiến ta cảm thấy bực mình,
“Diêm Vương, lão còn không mau nói” Ta nóng lòng,
“Việc kiếm được hồn phách không phải là việc dễ dàng, có người mất vài năm, có người mất trăm năm, có khi còn phải mất cả hàng ngàn hàng vạn năm ấy chứ” Lão ủ rủ,
“Ta sẽ đi tìm chàng, dù cho có phải mất cả đời này ta vẫn sẽ đi tìm chàng, ba kiếp luân hồi đầy đau khổ kia ta có thể chịu đựng được thì việc này có là gì đâu cơ chứ. Ta nhất định sẽ tìm được chàng!”
“Bạch Mai, cây trâm này sẽ giúp cô tìm được Thái Hào thần quân, hồn phách có mối liên kết với nhau chỉ cần cây trâm cài này phát sáng tức là chúng đã tìm thấy nhau cô cứ dựa vào điều này mà từ từ tìm kiếm, trời đất bao la không biết đường nào mà lần, nếu cần giúp đỡ gì cô cứ tới Diêm Vương phủ tìm ta, ta nhất định sẽ dốc lòng giúp đỡ cô”. Diêm Vương khẽ đưa tay gạt đi giọt lệ đang rơi, lần đầu tiên ta thấy lão mít ướt đến vậy.
“Bạch Mai, còn ta sẽ đến tìm Ti Mệnh nhờ ngài ấy kết củ sen làm thành nhân dạng cho Thái Hào thần quân, ta sẽ chăm sóc nhân dạng của ngày ấy thật tốt, đợi đến khi cô tìm đủ ba hồn bảy phách của ngài ấy thì nhân dạng chắc chắn đã hình thành.” Lần đầu tiên ta cảm thấy lão già Tử Vực tốt với ta như vậy thật khiến ta có chút không quen mà.
Ta ôm chầm lấy hai lão mà cám ơn rối rít, lần đi này không ấn định thời gian trở về cũng không có sẵn kết quả như những lần lịch kiếp của ta cùng chàng, ta cũng không biết bản thân có thể đủ bản lĩnh để tìm đủ hồn phách cho chàng hay không, nhưng ta tin rằng chàng vẫn luôn ở đâu đó đang đợi ta đến tìm chàng.