Tại một gian phòng nghỉ nằm ngay trên tầng đãi tiệc của khách sạn Le Meridien, Silas không ngừng thao tác tay gõ bàn phím. Chỉ mất vài giây đã thành công thả ra virus xâm nhập vào lổ hỏng bảo mật của hệ thống an ninh mạng thiết lập trong phần mềm. Anh thích thú nhìn từng dãy dữ liệu ngoằn ngoèo đang thay đổi chóng mặt trên màn hình laptop. Một bức tường lửa nhanh chóng hiện lên nhằm lọc sạch lưu lượng từ các nguồn truy cập nguy hiểm. Đáng tiếc thay là cái hàng rào bảo vệ này lại chẳng có chút uy lực nào trước bộ óc tinh ranh của tên phù thủy – Moth nổi danh giới hacker.
Giương môi cười tà ác, ngón tay thon dài tinh tế của Silas thật nhẹ nhàng mà ấn xuống nút Enter. Thực hiện một dòng lệnh phá tan bức tường bảo mật và trực tiếp giành quyền kiểm soát máy chủ tại hội trường.
Trong không gian mờ tối ấp ôm những kỷ niệm đẹp đẽ thuở mới yêu. Đoạn nhạc nồng nàn da diết của bài hát ” I Do” được lồng ghép hoàn hảo vào video, chậm rãi chiếu lại từng khoảnh khắc vui đùa bên nhau khi còn bé của cặp đôi kim đồng ngọc nữ.
Diệp Yên Nhiên hạnh phúc đến rưng rưng nước mắt, cô yếu đuối mỏng manh như một đóa sen trắng, đứng nép mình bên cạnh Cao Gia Minh, nắm lấy bàn tay anh thật chặt.
Vào thời điểm chuyển tiếp thêm hình ảnh, màn hình LED 400 inch đột ngột bị đơ trong giây lát. Sau khi loads xong, liền trở thành một đoạn phim nóng khiến tất cả mọi người có mặt dưới sân khấu phải há hốc mồm vì sốc đến mức không thể nào sốc hơn.
“Ưm…Ah…Gia Kỳ…nhẹ một chút! Ưm…!”
Thanh âm kiều mị gợi tình thoáng chốc tràn ngập khắp hội trường. Kèm theo đó là tiếng thở dốc và va chạm xác thịt.
“Chị dâu…chị thấy sướng không?”
“Ưm…Sướng…sướng a…!”
Cao Gia Minh sững sờ đứng chết trân tại chỗ, đôi mắt phượng như mặt hồ tĩnh lặng rét câm. Bàn tay anh vô lực buông xuống, tầm nhìn dần dần dừng lại trên khuôn mặt tái xanh biến sắc của người bên cạnh. Không có chất vấn, cũng chẳng có bất kỳ lời trách móc nào, chỉ có sự điềm nhiên lạnh lùng và trầm mặc.
Diệp Yên Nhiên hoảng loạn lùi về sau mấy bước, bộ dạng như phát cuồng phát dại mà chạy đến chắn trước màng hình, liên tục lắc đầu phủ định:
“Không! Không phải…không phải như vậy.”
“Tắt…tắt mau!”
Nam MC dẫn chương trình lúc bấy giờ mới kịp hồi thần, lập tức chạy vào trong phòng máy, Cố Đức Vinh thấy vậy cũng sốt ruột theo sau. Mà mọi biểu hiện của ông đều rơi hết vào đáy mắt của Cố Duệ Dương vẫn luôn âm thầm quan sát. Nỗi nghi ngờ bén rễ trong lòng hắn lại ngày một thêm sâu.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Các người đang làm cái quái gì vậy hả?” Cố Đức Vinh tức giận hét vào mặt nhân viên đang điều khiển máy chủ.
“Có hacker xâm nhập….tôi không tắt video được.”
“Mẹ kiếp!” Ông ta gằn giọng:
“Vậy thì ngắt nguồn. Ngắt nguồn ngay cho tôi.”
“Nhưng…nhưng như thế sẽ mất hết thông tin….” Nam nhân viên kia còn chưa kịp nói hết câu đã bị Cố Đức Vinh lớn tiếng quát nạt.
“Mọi thiệt hại tôi chịu.”
Không còn cách nào khác, người kia cũng chỉ đành vâng lời làm theo. Cuối cùng thì màn hình LED P4 cũng trở về với màu đen nguyên thủy.
Qua một khoảng lặng, hội trường bắt đầu nhốn nháo ồn ào cả lên. Những lời xì xầm bàn tán không ngừng hướng về phía hai nhân vật chính.
“Không phải chứ, đoạn video vừa nãy là clip nóng của cô dâu và em trai chú rể.”
“Trời ạ! Thật không dám tin. Này là quá kinh tởm.”
“Công chúa của Diệp thị, nhị tiểu thư xuất thân danh gia vọng tộc vậy mà nhân cách, đức hạnh lại thối nát như thế.”
“Kết hôn với người anh lại ngủ với người em.”
“Cao gia vậy mà lại chọn phải loại phụ nữ lăng loàn này làm con dâu. Tội cho chú rể mọc sừng ngay ngày cưới.”
Từng lời chỉ trích khinh miệt như từng cơn sóng dữ vùi dập Diệp Yên Nhiên. Cô lảo đảo đi đến trước mặt người nam nhân đang nhìn cô đau đáu, thành khẩn níu lấy cánh tay anh cầu xin tha thứ.
“Anh làm ơn…làm ơn hãy nghe em giải thích.”
Cao Gia Minh im lặng không nói, chỉ dứt khoát gạt đi đôi bàn tay mà anh từng nâng niu trân trọng. Nở một nụ cười chua chát bi thương.
“Vì sao lại là Cao Gia Kỳ? Vì sao người cùng em làm tình…lại là em trai của anh?”
“Em…em không phải như anh nghĩ đâu…” Diệp Yên Nhiên nức nở, lần nữa muốn giữ lấy người thương nhưng cô chỉ vừa tiến lên một bước anh đã khước từ mà lùi lại đằng sau.
“Em xin anh…em xin anh mà. Mọi chuyện không phải như vậy.”
“Gia Minh, con bình tĩnh trước, chuyện đâu còn có đó. Chắc là hiểu lầm, chắc chắn có hiểu lầm.” Cố Giai Tuệ nhanh chóng mở miệng khuyên ngăn.
“Bác gái, mắt của con không mù.” Cao Gia Minh lãnh đạm đáp. Nói rồi anh cũng chẳng thiết tha gì mà ở lại, kiên định xoay người bỏ đi.
Lúc đi đến chỗ Cao Gia Kỳ đang ngồi, anh tháo xuống nhẫn cưới, đặt lại ngay trước mặt cậu ta.
Diệp Yên Nhiên thẫn thờ như người mất hồn mà nhìn theo bóng lưng anh khuất dạng. Rốt cuộc cũng không trụ nỗi nữa mà ngất xỉu ngay tại chỗ.
Bữa tiệc rượu linh đình khép lại trong tiếng hú inh ỏi của xe cấp cứu và một Drama chấn động giới giải trí lẫn kinh tế của thủ đô.
Diệp Khiêm ưu nhã đứng dậy, đánh một ánh mắt ra hiệu về phía nữ phóng viên vẫn luôn âm thầm tác nghiệp trong nhóm người đến dự.
Cậu thừa biết chuyện ngày hôm nay, cả Diệp Thế Thành lẫn Cao Vỹ Quang đều sẽ dùng quyền lực và các mối quan hệ truyền thông hữu ích để phong bế tin tức. Thật là…, cậu còn chơi chưa đã tay. Vậy nên làm sao có thể chỉ dừng lại nhiêu đó.
Vẫn nhớ, năm ấy là nhờ ơn một người lượm ve chai đã phát hiện ra cậu hôn mê nằm ở bãi rác rồi có lòng tốt mang cậu đến bệnh viện để chữa trị kịp thời, Diệp Khiêm mới có thể giữ được cái mạng quèn mà tiếp tục bám víu. Lúc tỉnh lại, cậu không hề nhận được bất kỳ một lời hỏi han hay an ủi nào từ người nhà họ Diệp mà chỉ có ánh nhìn ghét bỏ đầy cay nghiệt khinh khi.
Thì ra, trước khi trốn sang Malaysia, Tần Phi đã tung đoạn clip quay trộm cảnh cậu bị một đám đàn ông thay phiên nhau làm nhục lên trên mạng xã hội và bán cho hàng loạt các trang wed đen. Danh dự của Diệp gia bị hủy, còn đời cậu thì tàn.
Khi đó Diệp Thế Thành thật bẽ bàng mà buông xuống một câu:
“Cái thứ ti tiện như mày sao không chết quách đi cho rồi. Sống làm gì để bôi tro trát trấu làm mất mặt cái nhà này.”
“Ha…hahahahaha!”
Ôi cái gia đình khuôn vàng thước ngọc, để xem bây giờ có còn tí thanh danh nào nữa hay không?
Diệp Khiêm đứng từ xa liếc nhìn người cha già đáng kính của mình đang đau đầu thu dọn đống tàn cuộc, nụ cười trên môi lại nở rộ như một đóa hoa hồng kiều diễm kiêu sa.
“Những gì mà tôi phải gánh chịu, tôi sẽ bắt các người nếm trải từng chút, từng chút một, không thiếu chút nào.”