Rate this post

Diệp Khiêm như phát điên phát dại mà cắm đầu chạy thẳng về phía trước, mặc cho Hứa Ngụy lo lắng sốt ruột đuổi theo sau. Cậu là đang lẩn trốn, lẩn trốn khỏi điều khiến cậu thống khổ thương tâm. Con người đó, khuôn mặt đó, quá khứ đó, tất cả…tất cả tưởng chừng như bị thời gian chôn vùi che lấp, nay lại đột ngột hiện lên, trần trụi phơi bày ở trước mặt cậu, buộc cậu phải đối diện với nỗi ám ảnh tâm lí kéo dài suốt năm năm qua.

“Ọe…! Ọe…!” Diệp Khiêm lảo đảo dựa vào một gốc cây to bên đường cúi đầu nôn thốc nôn tháo. Dạ dày co rút từng đợt đè ép lên tim làm cho thân thể cậu rã rời chẳng còn sức để tiếp tục chống đỡ.

Thức ăn ban sáng gần như tuôn hết sạch, cái mùi vị chua lòm dính nhớp của dịch vị tiết ra càng thêm phần ghê tởm gớm ghiếc. Bàn tay thon dài khẳng khiu bấu chặt lấy thân cây sần sùi thô cứng, cậu mỉm cười một cách dị hợm rồi thản nhiên tận hưởng chút đau đớn truyền đến khi bị những mảnh dằm đâm vào mảng da thịt yếu ớt non mềm.

“Khiêm!” Hứa Ngụy kịp thời đuổi đến, gã mạnh mẽ chụp lấy cổ tay cậu giằng ra. Tức giận quát:

“Em bị ngốc à! Không biết đau sao?” Vừa nói gã vừa hớt hải móc từ trong túi áo ra một tấm khăn mùi soa dệt từ lụa tơ tằm thượng hạn, thật cẩn thận tỉ mỉ mà lau đi vệt máu và bụi bẩn trên từng đầu móng tay của Diệp Khiêm. Trân trọng, tiếc thương hệt như đang nâng niu một món đồ thủy tinh dễ vỡ.

“Hứa Ngụy!” Cậu thấp giọng gọi. Thanh âm đã có phần lạc đi, nghe như tiếng mèo kêu chọc lòng người thổn thức.

“Tôi đây. Tôi ở đây.” Gã đáp. Sau đó liền đem cậu trai gầy yếu mảnh mai trước mặt ôm trọn vào lòng.

“Tôi gặp lão ta rồi…” Diệp Khiêm nhẹ bẫng buông câu. Thế nhưng lại khiến cho trái tim Hứa Ngụy phải dâng lên từng trận đau nhói. Gã mơ hồ đoán ra được gì đó. Lại chẳng có đủ can đảm để mở miệng hỏi rõ đầu đuôi ngọn nguồn.

“Người đàn ông trong căn nhà ban nãy…là Trịnh Bân.” Cho dù qua nhiều năm, khuôn mặt mập mạp tròn ú ngày nào có trở nên gầy gò hốc hác hay hóa thành bụi tro đi chăng nữa thì cậu cũng sẽ nhận ra. Bởi lẽ chính sự đốn mạt đê hèn của lão đã chà đạp lăng nhục cậu khiến cho cậu biến thành bộ dáng sống dở chết dở, người không ra người, ma không ra ma.

Gương mặt Hứa Ngụy thoáng đanh lại, càng thêm phần dùng lực bao bọc cậu kín kẽ trong lòng.

“Hứa Ngụy! Là lão ta đã làm nhục tôi.” Diệp Khiêm nghẹn ngào lên án. Cơ thể lại không tự chủ được mà nhè nhẹ phát run.

“Là lão ta cùng bảy tên đàn ông khác…bọn họ cưỡng bức tôi!” Cậu khàn giọng gào khóc. Đau đớn khổ sở quẫn bách đến tột cùng. Hệt như một quả bóng bay đã được bơm căng, vô tình chạm phải gai nhọn liền nổ tung tan tác.

“Tôi sẽ giết hết lũ khốn đó. Một tên cũng không chừa.”

Đôi mắt phượng lóe lên tia sát ý. Hứa Ngụy thấp giọng gằn ra từng câu. Gã điên rồi, gã thực sự điên rồi. Nhìn cậu như thế… tâm can gã như bị lưỡi dao nhọn tàn nhẫn dày vò rạch khoét. Chua xót vạn phần. Gã thống hận bản thân tại sao không chú ý đến cậu sớm hơn một chút. Rõ ràng là gã đã nhìn cậu lớn lên ở Diệp gia cơ mà. Tại sao không đến bên cậu, yêu thương cậu, bảo vệ cậu khỏi những bi kịch ấy. Tại sao phải đợi đến khi bão qua rồi, mưa tạnh rồi, cậu ướt rồi thì gã mới mang theo ô.

Bây giờ gã phải làm gì đây? Làm gì để trả cho cậu một bầu trời xanh trong thoáng đãng. Làm gì để chàng thiếu niên năm xưa lại xán lạn nhiệt thành khi giông tố bủa vây đã khiến cậu tắt lòng.

Gã bất lực quá. Cũng vô dụng quá.

“Chú không nghe bà Thẩm nói gì sao?” Thanh âm mềm nhẹ mang theo một nỗi buồn miên man khôn dứt. Diệp Khiêm như bị rút hết sinh lực mà suy nhược tựa đầu lên bả vai dày rộng của Hứa Ngụy tìm chỗ nương nhờ.

“Trịnh Bân mắc bệnh HIV/ AIDS. Gã sắp chết rồi. Đó cũng coi như là nhân quả báo ứng.” Nói đoạn, cậu lại bật ra một nét cười rất nhạt. Như châm biếm lại như giọt nước mắt héo khô.

“Chú nói xem…tôi có nên cảm thấy may mắn khi bị những gã đàn ông đó liên tục xâm phạm mà vẫn bình an không mắc bệnh xã hội hay không?”

Câu hỏi ấy khiến đầu quả tim Hứa Ngụy nhức nhói. Gã im lặng chẳng nói nên lời. Chỉ biết ôm lấy thân thể kia vỗ về an ủi.

“Hứa Ngụy! Hôm nay tôi mệt quá…Chú ôm tôi chặt thêm một chút đi?” Diệp Khiêm chôn mặt vào hõm vai người đối diện. Thật đáng thương mà nhỏ giọng thì thầm.

Đáp lại cậu là vòng tay rắn chắc vững vàng siết lấy chiếc eo thon. Hứa Ngụy vụn về vuốt ve sống lưng gầy yếu thay cho tiếng dỗ dành yêu thương gã ém nhẹm trong lòng.

Có cơn gió khẽ lướt ngang qua làn tóc rối mang theo dư vị cuối thu gom nhặt từ những tán cỏ khô xen lẫn với hơi ấm của nam nhân len vào trong khoang mũi.

Không phải hương bạc hà thanh tao lành lạnh mà là mùi tuyết tùng dịu nhẹ giúp tâm hồn thư thả an yên.

…—————-…

Trời vào chiều nhuộm lên những áng mây trắng gam màu vàng cam tịch liêu nơi phương xa khuất bóng cánh nhạn hồng.

Diệp Khiêm ngoan ngoãn nằm trên lưng Hứa Ngụy, được gã cõng đi trên con đường mòn đất đá ngổn ngang.

Bất chợt, bước chân Hứa Ngụy dừng lại, ánh mắt sắt bén nhìn đến chỗ chiếc Audi R 8 đang đậu mà nhíu chặt đôi mày.

“Có biến.” Gã trầm giọng nhắc nhở. Rồi từ từ khom người thả Diệp Khiêm xuống. Một mình tiến lên trước thăm dò.

Lập tức từ trong bụi rậm phía sau đuôi xe, có bốn tên thanh niên tuổi chừng mười chín hai mươi cầm theo gậy gộc mã tấu hùng hổ đi ra.

“Này ông chú, khôn hồn thì để lại cho tụi này ít tiền giữ xe.” Tên cầm đầu đám côn đồ chỉa thẳng cây mã tấu dài 50 cm vào mặt Hứa Ngụy, hung hăng dọa nạt. Đây chính là trắng trợn dàn cảnh cướp cạn giữa ban ngày.

“Cút!” Gã lạnh tanh nhả ra đúng một từ duy nhất. Sắc mặt sa sầm lãnh lệ quắc mắt nhìn đám ranh con tự tìm đường chết đang diễu võ dương oai.

“Mẹ kiếp! Thằng già này. Rượu mời không uống muốn rượu phạt.” Lâm Hào quen thói lưu manh xoắn lên tay áo, cố tình khoe khoang hình xăm con hổ dữ tợn để chứng tỏ bản thân là dân có máu mặt trong giới giang hồ.

“Bọn mày, đập nó cho tao.” Hắn lớn tiếng ra lệnh.

Ba tên đàn em liền xông xáo nhào lên.

Hứa Ngụy trầm tĩnh thủ thế, chân vừa tung cước đã đá bay vũ khí trong tay bọn họ.

Diệp Khiêm đứng từ xa quan sát không khỏi nhếch khóe môi, vui vẻ hóng chờ xem kịch hay lâu rồi không thấy.

Phải biết, từ khi mười tám tuổi Hứa Ngụy đã nhập ngũ, trải qua hơn chín năm rèn luyện trong quân doanh với hàng tá kỳ khảo hạch thực chiến khắt khe mới trở thành lính đặc chủng hàng đầu. Gã đến cả súng thật, đạn thật còn tiếp xúc qua rồi thì ngại gì mấy thanh đao dài hay gậy sắt.

Quả nhiên chỉ qua vài chiêu thức đơn giản, đám người kia đã bị Hứa Ngụy dần cho một trận thừa sống thiếu chết nằm la liệt quằn quại dưới chân.

“Krav Maga… môn võ cận chiến kết hợp kỹ thuật giữa boxing, aikido, vật, karate, judo, Vịnh Xuân Quyền và Muay Thái.” Diệp Khiêm thong thả bước lại gần, lắc đầu tặc lưỡi:

“Chú ra tay hơi nặng rồi.”

“Ai bảo bọn chúng nói tôi già.” Hứa Ngụy vẫn còn hằn học.

Một câu trả lời thẳng thắng đến mức khiến cậu phải câm nín.

Là một công dân tốt, tuân thủ mọi quy định của pháp luật, gã bình tĩnh lấy ra điện thoại, toang định bấm số báo cảnh sát thì gấu quần bị Lâm Hào nắm chặt, khóc lóc cầu xin:

“Đại ca, là bọn tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn. Xin anh tha cho chúng tôi lần này. Chúng tôi không dám tái phạm lần sau.”

“Đúng đó, đúng đó. Xin đại ca rủ lòng từ bi tha cho bọn em. Bọn em cũng chỉ bần cùng sinh đạo tặc thôi.” Những người còn lại cũng bắt đầu nước mắt nước mũi tèm lem mà kêu rên nài nỉ.

Diệp Khiêm đánh giá Lâm Hào một lượt từ trên xuống. Bọng mắt thâm đem, mặt mày phờ phạc, thân thể gầy nhom. Lại nhìn sang ba tên đàn em còn lại của hắn. Thật là…một lời khó diễn tả hết. Bộ dạng này đích thị là của những con nghiện chuyên sa đà hút chích.

“Tôi có thể tha cho các cậu. Thế nhưng, tôi muốn chúng ta thực hiện một giao dịch.”

“Anh hai, chỉ cần anh không báo cảnh sát, anh bảo bọn em làm gì cũng được.” Lâm Hào mừng rỡ bấu víu tấm phao cứu sinh mà Diệp Khiêm quăng cho.

“Em muốn làm gì?” Hứa Ngụy khó hiểu. Gã thực sự không tài nào đoán được tâm tư của cậu trai trước mặt.

“Một phần quà đặc biệt dành riêng cho Diệp Chí Viễn.” Diệp Khiêm đáp. Đôi mắt đào hoa lại lóe lên vài phần mưu mô xảo trá.