Rate this post

“Khốn kiếp! Một lũ nghèo hèn khốn kiếp.”

“Bần tiện ngu ngốc!”

Tiếng quát mắng giận dữ hòa cùng với thanh âm đập bàn bôm bốp liên tục phát ra từ phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn xây dựng King khiến cho đám nhân viên bên ngoài không khỏi hãi hùng khiếp vía, sợ đến xanh cả mặt chẳng dám ho he.

Trương Yến hít một hơi thật sâu, chuẩn bị kỹ tâm lí đối phó trước rồi mới mở cửa tiến vào.

“Diệp tổng…” Cô mềm giọng gọi, còn chưa kịp nói hết câu đã bị sấp hồ sơ dày cộm bay thẳng vào đầu.

“Ah…!” Với thân thủ đã trải qua hai năm huấn luyện ở Las Vegas, Trương Yến hoàn toàn thừa sức để né khỏi màn tai bay vạ gió kia. Thế nhưng, biết làm sao được, hiện tại cô đang vào vai một đóa bạch liên hoa mềm yếu dịu dàng nên chỉ đành cắn răng chịu đựng.

Đôi mắt hạnh thoáng cái đỏ hoe ngậm nước trông cực kỳ ủy khuất đáng thương.

Quả nhiên lệ mỹ nhân luôn làm xót dạ đấng anh hùng. Cơn thịnh nộ của Diệp Chí Viễn nhất thời bay biến đi phân nửa, sắc mặt khó coi cũng dịu xuống mấy phần.

“Xin lỗi, em không sao chứ?” Gã lại gần nâng cằm Trương Yến lên cẩn thận xem xét.

“Không…không sao đâu ạ.” Trương Yến thẹn thùng quay mặt đi né tránh. Biểu hiện này của cô càng chọc cho tâm can gã nhộn nhạo nao nao.

So với người vợ được gia đình sắp đặt định sẵn và một cuộc hôn nhân tẻ nhạt không có hương vị mặn nồng cháy bỏng của tình yêu. Thì trái tim Diệp Chí Viễn lại dần dà bị vẻ đẹp băng thanh ngọc khiết, và sự ân cần mềm mỏng của Trương Yến làm cho xuyến xao dao động.

Gã chung sống với Khâu Vân Tịnh đến nay cũng đã hơn một năm, ở trước mặt người ngoài cả hai luôn tỏ ra yêu thương ân ái. Duy chỉ khi kịch đã hạ màn mới nhận rõ sự lạnh lùng xa cách của đối phương.

Lúng túng buông người con gái trước mặt ra để cô thôi xấu hổ, Diệp Chí Viễn giả vờ ho khan để che đi bầu không khí ám muội ngượng ngùng.

Gã mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa, bực tức đưa tay nới lỏng nút thắt trên cà vạt. Đã hơn hai tháng rồi mà dự án Rainbows vẫn chưa thể khởi công. Trước đó khi cử người bên bộ phận Tư vấn và giám sát đi đến khu ổ chuột để bàn bạc về vấn đề giải tỏa mặt bằng, người dân nơi đấy hầu hết đều đã bị thuyết phục, chấp nhận mức bồi thường theo bảng giá mà trưởng phòng Tài chính đưa ra. Ấy vậy mà, chẳng biết là cái tên ác nhân thất đức nào lại lựa ngay thời điểm mấu chốt để chơi trò thọc gậy bánh xe, tung tin cho đám dân đen dốt đặc cán mai kia biết được tiền bồi thường còn có thể nâng lên ba triệu trên một mét vuông đất. Kết quả khiến cho miếng bánh ngon vừa bỏ vào trong miệng đã nghẹn tại cổ họng nuốt mãi vẫn không trôi. Gần cả trăm hộ dân nhất quyết không chịu kí vào hợp đồng chuyển nhượng, nằng nặc đòi King phải nâng giá cao lên.

“Mẹ nó chứ!” Diệp Chí Viễn càng nghĩ càng cay cú. Phiền muộn xoa xoa hai bên huyệt thái dương.

Trương Yến thấy vậy bèn đem sắp tài liệu mới in đặt ngay ngắn trên bàn, thật săn sóc mà pha cho gã một bình trà ô long thượng hạng.

“Diệp tổng…anh hạ hỏa trước, chuyện đâu còn có đó.” Cô giả vờ khuyên ngăn. Kỳ thực nội tâm đang hả hê, khinh bỉ.

“Haizz…!” Gã bực dọc thở hắc ra một hơi. Nhận lấy tách trà do tự tay cô rót rồi đưa lên môi nhấp cạn.

Cái vị chát nhẹ, dịu thanh cùng hương thơm nhàn nhạt thuần túy hệt như dòng suối xanh trong xoa dịu từng tế bào thần kinh đang căng chặt đau nhức của Diệp Chí Viễn. Khiến tâm hồn gã thư thái dễ chịu hơn rất nhiều.

“Loại này không phải Thiết Quan Âm. Là em đổi mới sao.”

“Vâng…” Trương Yến rụt rè đáp. Ba ngày trước Diệp Khiêm cho người gửi đến cô rất nhiều gói trà không ghi rõ nhãn mác kèm theo đó là dòng tin nhắn dặn dò cô phải đem pha cho Diệp Chí Viễn uống mỗi ngày để điều dưỡng thân thể. Đặc biệt còn nhấn mạnh không được để bất kỳ ai đụng đến số trà kia. Biết là bên trong có cài cắm dụng ý riêng, Trương Yến liền nhất mực làm theo y như đúc.

“Đây là một trong những đặc sản ở quê em. Được chế biến theo quy trình thủ công truyền thống. Mấy hôm trước dì em lên thăm gửi tặng. Em thấy sếp rất thích thưởng trà, nên mới mang ra cho sếp dùng thử.” Cô cúi đầu cắn môi, hệt như bé mèo con đã làm sai gì đó.

“Là em tự ý rồi. Để em đi pha cho sếp bình trà khác.”

“Không cần…ý tôi không phải vậy.” Diệp Chí Viễn ngăn cô lại, thấp giọng khen:

” Trà này rất ngon. Về sau em đổi Thiết Quan Âm thành loại này đi.”

“Thật ạ.” Trương Yến bày ra vẻ vui mừng, đôi mắt long lanh to tròn mang theo ý cười làm trái tim gã đập nhanh loạn nhịp.

Ái tình như một cái hố sâu, lỡ sa chân ngã vào liền chìm trong bể khổ.

…—————-…

Vài ngày sau đó, nhận thấy không thể tiếp tục kì kèo day dưa làm chậm trễ tiến độ thi công thêm được nữa, Diệp Chí Viễn đành nhượng bộ nâng giá tiền bồi thường đất cho người dân lên mức hai triệu rưỡi tính trên một mét vuông. Dùng đủ loại phương thức đàm phán và phải nhờ đến chính quyền trợ giúp mới có thể đạt đến thỏa thuận êm đẹp nhất. Thế nhưng, trong số đông những người tình nguyện xuôi theo cũng có không ít gia đình vẫn giữ nguyên quan điểm, khăng khăng không chịu di dời cố chấp phân bua. Mà đứng đầu kêu gọi chống đối dự án này không ai khác ngoài vợ chồng Vương Cường và Thẩm Tuyết Hoa.

Xế trưa, Diệp Chí Viễn vừa ra khỏi phòng họp đã nhận được điện thoại từ cấp dưới bảo là phía công trình đang xảy ra mâu thuẫn xô xát.

Lúc hắn cùng với Trương Yến chạy đến nơi thì chỉ thấy bốn, năm chục người hùng hổ lao vào nhau đánh đấm túi bụi. Tiếng chửi rủa quát tháo tục tĩu vang vọng khắp cả một vùng ngoại ô hoang phế.

Cảnh sát cũng đã có mặt để can ngăn dẹp loạn. Tuy nhiên lực lượng quá ít nên thành ra vẫn chẳng đâu vào đâu ngoại trừ một bãi chiến trường hỗn loạn…

Mãi đến khi dàn vệ sĩ của Diệp gia được điều động đến thì đám người bên phía Vương Cường mới bị thế lực hung hăng hơn trấn áp.

“Trời ơi ngó xuống mà coi, bọn nó ỷ thế hiếp người.” Thẩm Tuyết Hoa khóc ré lên, cố gắng xô đẩy gã đàn ông cao to lực lưỡng đang đè chặt tứ chi chồng bà dưới đất.

“Các người nghĩ có quyền có thế thì muốn chèn ép người nghèo à.” Một trong số những kẻ tham gia vào cuộc ẩu đả vừa rồi cầm chặt cây gậy gỗ trên tay chỉa vào mặt Diệp Chí Viễn mắng nhiếc.

“Bọn này vô học nhưng không ngu tới mức để bọn gian thương chúng mày ăn trên đầu trên cổ. Đất tao không bán, nhà tao không dời. Chỉ có cái mạng quèn này chúng mày có ngon thì cứ việc lấy.”

“Đúng vậy. Nhà của tao, tụi bây đừng hòng tháo dỡ.” Một người khác cũng bức xúc hét lên.

Nhận thấy tình hình ngày một chuyển biến xấu, đội trưởng đội cảnh sát liền cao giọng cắt ngang lời tranh cãi.

“Tôi yêu cầu mọi người ở đây bình tĩnh không kích động. Những ai gây mất an ninh trật tự sẽ bị áp giải hết về đồn.”

“Nói thì hay lắm, toàn là cá mè một lứa.” Có người không nhịn được lại thấp giọng cười khinh.

“Thả chồng tôi ra, các người lấy quyền gì mà hành hung ông ấy.” Thẩm Tuyết Hoa nức nở, khụy gối ngồi xuống cạnh Vương Cường kêu la thảm thiết. Bàn tay với bộ móng đỏ chót vừa mới làm xong không ngừng cào cấu tên vệ sĩ.

Hai mắt lại oán giận trừng trừng nhìn về phía Diệp Chí Viễn, rồi lợi dụng lúc không có ai phòng bị mà nhào tới vả cho gã một bạt tay.

“Con mụ điên này…!” Diệp Chí Viễn nghiến răng ken két. Giận quá mất khôn liền đạp mạnh vào bụng Thẩm Tuyết Hoa khiến cho bà ngã lăn ra đất, đầu đập vào một tản đá to. Chỉ trong tức khắc mùi máu tươi tanh tưởi tràn lan trong không khí.

Vương Cường như chết lặng, ông dùng hết sức lực giãy khỏi sự kiềm kẹp của người bên trên, lồm cồm chạy đến chỗ vợ mình.

” Tuyết Hoa…Tuyết Hoa…!” Ông lắp bắp gọi, khuôn mặt vẫn luôn cáu gắt khó ở thường ngày giờ chỉ còn lại nét thống khổ tang thương.

“Làm ơn…làm ơn gọi cấp cứu…!” Giọng nói ông run run, nghẹn ngào vì lệ nóng.

Ông hối hận rồi, thật sự hối hận rồi. Bấy lâu nay vẫn chìm trong giấc mộng đổi đời từ canh bạc đỏ đen phù phiếm mà quên mất rằng bản thân mình còn phải gánh vác trách nhiệm của một người chồng, người cha trụ cột trong gia đình.

Nếu lần này tai qua nạn khỏi, ông nhất định sẽ từ bỏ mọi cuộc chơi để làm lại từ đầu.

Tiếng còi xe cứu thương hú inh ỏi giữa chiều tà nhạt nắng. Từng phút trôi đi đều là đang giành giật sự sống với tử thần. Liệu có phép màu nào xảy ra với những phận đời từng lầm đường lạc lối?