Rate this post

Vầng dương ló dạng, bóng tối liền như đám tàn quân bại trận bị đẩy lùi tiêu tán chìm vào trong vô tận hư không. Những tia nắng đầu ngày khéo léo giăng xuống sợi tơ vàng mỏng nhẹ, luồng qua từng áng mây kẽ lá, đậu lại trên ô cửa kính thủy tinh. Có một vài vệt sáng len vào từ khe mành hé mở, thật dịu dàng ôm ấp khuôn mặt tinh xảo của chàng hoàng tử bé ngủ say.

Hàng mi dài nhè nhẹ run lên như cánh bướm chập chờn trong ngày xuân lộng gió. Diệp Khiêm mơ màng mở mắt, một giọt lệ sầu cũng theo đó trào ra. Cậu lẳng lặng xê dịch thân thể, cố gắng thoát khỏi vòng tay ôm ấp chật cứng của người nằm kế bên.

Loạng choạng xuống giường, Diệp Khiêm chỉ vừa đi được vài bước đã cảm nhận cơn đau khó tả truyền đến từ phía sau. Đôi môi mỏng gắt gao mím chặt, nỗi tủi nhục u uất lấp đầy giày xéo khắp tâm can.

Cậu như một con rối vô hồn tiến vào trong phòng tắm. Thẫn thờ nhìn hình ảnh phản chiếu ở trong gương. Từ yết hầu, cổ, trượt dài xuống xương quai xanh và khuôn ngực rắn chắc đều phủ kín những dấu hôn xanh tím kích tình. Những dấu vết đó chẳng khác gì những lưỡi dao sắc nhọn, tàn nhẫn rạch từng nhát thật sâu lên vết thương lòng đã liền sẹo từ lâu, khiến cho Diệp Khiêm phải lần nữa nhìn rõ bản thân có bao nhiêu nhơ nhuốc.

Cậu cuối đầu nôn khan, dạ dày co rút từng trận đau đớn.

Ghê tởm! Thật ghê tởm! Từng tấc da thịt trên người cậu đều ghê tởm!

Diệp Khiêm gần như phát điên mà cào cấu thân thể, muốn đem những nơi đã bị bọn đàn ông khốn nạn chạm qua lột xuống hết một tầng biểu bì.

“Không sạch! Vẫn là không thể sạch.” Cậu lẩm bẩm nhủ thầm. Hai mắt đỏ hoe hằn đầy tơ máu.

Chợt nghĩ ra gì đó, cậu vội vã xả nước đầy bồn tắm, hoảng loạn tìm kiếm chai tinh dầu hoa hồng nhập khẩu từ Pháp. Đem dòng chất lỏng thơm dịu bên trong đổ hết ra.

Khóe môi lại chậm rãi câu lên một nét cười rồ dại.

Diệp Khiêm co rụt người trầm sâu vào làn nước ấm. Linh hồn vẫn luôn bị vây hãm kìm kẹp nơi quá vãng bi thương.

Năm năm về trước, có một cậu trai sáng sủa, hồn nhiên nhìn đời bằng cặp mắt tràn đầy ước mơ, hoài bão. Thế nhưng biến cố bất ngờ ập đến, vùi dập cậu trong vũng lầy bẩn thỉu mãi không thể thoát ra. Để rồi từ một con người dương quang xán lạn, nhiệt huyết chân thành, cậu thoáng chốc trở thành kẻ bất cần, phóng túng. Chỉ biết sống vật vờ tạm bợ để nung nấu kế hoạch trả thù.

…—————-…

Diệp Khiêm vẫn nhớ rõ hôm đó là ngày đầu thu tiết trời thoáng đãng, cậu khoác lên mình chiếc sơ mi trắng sạch sẽ tinh tươm, vui vẻ đến dự buổi lễ khai mạc chào đón tân sinh viên của Trường Đại học Miracle – một trong số những ngôi trường thuộc hàng top được đánh giá là đáng theo học nhất nước S. Đặc biệt hơn nữa, ngày hôm đó còn là cột mốc đánh dấu sự trưởng thành của cậu khi đã tròn mười tám – cái độ tuổi đẹp nhất của đời người.

Như thường lệ, sau khi buổi lễ kết thúc, Diệp Khiêm vừa ra đến cổng trường đã nhìn thấy chiếc Audi quen thuộc của Diệp gia đỗ sẵn ở bên lề. Cậu tiến đến mở cửa, thật biết điều mà ngồi xuống hàng ghế sau. Bởi lẽ chỗ ghế phụ phía trên là vị trí dành riêng cho Diệp Chí Viễn. Gã lớn hơn cậu hai tuổi, hiện đã là sinh viên năm ba và cũng đang theo học ngành quản trị kinh doanh tại Miracle.

Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, lúc tách khỏi đại lộ đông đúc rẽ vào con đường tráng nhựa vắng vẻ thì bất ngờ một tiếng ” Đoàng ” xé gió vang lên. Lốp sau bị viên đạn súng lục bắn thủng, tài xế liền mất lái đâm sầm vào gốc cây to.

Một con ôtô địa hình của dòng Ford SUV nhanh chóng áp sát rồi dừng lại ở ngay bên cạnh. Từ trên xe bước xuống là hai gã đàn ông cao lớn thô kệch với hai khẩu M1911 đã lắp ống giảm thanh.

Nhận thấy mùi nguy hiểm, Diệp Khiêm không chút do dự vội vàng mở cửa xe lôi Diệp Chí Viễn đã tái méc mặt mày bủn rủn tay chân tháo chạy về phía đường lớn với hi vọng tìm được người cầu cứu. Đáng tiếc, còn chưa chạy được bao xa, thì một tiếng đoàng nữa lại vang lên khiến cho cậu trúng đạn ngã khụy xuống không gượng dậy nổi.

  Biết bản thân khó lòng trốn thoát, Diệp Khiêm cắn răng nín nhịn cơn đau truyền đến từ chân phải, liều lĩnh ôm chặt lấy hai tên đàn ông đang đuổi tới. Cậu dùng hết sức lực ngăn cản, mặc cho những cú đấm mạnh như búa bổ cứ liên tục nện vào lưng và bụng, hét to với Diệp Chí Viễn:

“Anh hai…chạy đi! Chạy mau đi!” Cho dù gã có ghét bỏ cậu, khinh thường cậu, mạt sát cậu. Thì cậu vẫn thiện lương xem gã là anh trai người cùng chung huyết thống. Chỉ là sự thiện lương này khiến cậu phải trả một cái giá quá đắt.

Diệp Chí Viễn chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại phía sau, cũng chẳng thèm để ý xem Diệp Khiêm sống hay chết. Gã chỉ cần bản thân được an toàn là đủ.

Cứ thế Diệp Chí Viễn vắt chân lên cổ mà chạy, đợi đến khi trước mặt xuất hiện người đi đường mới thở phào nhẹ nhõm. Gã huơ tay bắt một chiếc taxi, sau đó thì trở về nhà bằng một con đường khác, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện tìm cách quay trở lại cứu người hay là báo cảnh sát.

…—————-…

Diệp Khiêm bị đám người kia đánh đến ngất xỉu rồi trói chặt tứ chi ném lên xe. Đợi đến khi cậu tỉnh lại thì bản thân đã bị giam ở một nơi xa lạ hoang tàn. Miệng nhét một đống giẻ rách cũ mèm hôi hám. Vết thương ở đùi vẫn không ngừng rỉ máu, nhức nhói đến tận xương tủy bên trong. Cậu cố gắng dùng chút tỉnh táo còn sót lại mà thử cựa mình tìm cách nới lỏng dây thừng. Thế nhưng dẫu có làm đến tróc cả da tay cũng không thể nào mở được.

Có tiếng bước chân chầm chậm đến gần. Một tên đầu trọc, hung ác túm tóc cậu giật ngược lên.

“Tỉnh rồi à, mày cũng lì lợm ghớm. Dám phá vỡ kế hoạch của bọn tao.” Gã nghiến răng ken két, bàn tay dơ bẩn vả đôm đốp vào một bên má trắng nõn của Diệp Khiêm.

“Mày lấy đạn ra rồi băng bó lại cho nó đi. Đừng để chết.” Một giọng nói khàn khàn trầm đục khác vang lên.

Người nọ rít một hơi thuốc lá cuối cùng rồi vứt đi, sau đó lại thong thả ngồi xuống chiếc ghế sofa đã hư hỏng chẳng còn nhìn ra hình dạng ban đầu.

“Anh Phi, theo em điều tra thì thằng nhãi này chỉ là con riêng. Anh nói xem…lão cáo già Diệp Thế Thành đó có chịu chi tiền để chuộc người không?”

Gã đầu trọc quan ngại hỏi, đem con dao găm bén nhọn trên tay hơ qua bật lửa.

Sắc mặt Tần Phi thoáng đanh lại, nghiền ngẫm nhìn chầm chầm cậu trai xinh đẹp đang co rúm người nằm dưới chân.

“Hổ dữ còn không ăn thịt con. Tao không tin Diệp Thế Thành có thể nhẫn tâm bỏ mặc không màng tới.”

“Anh nói cũng đúng.” Gã trọc đồng tình đáp một tiếng, dùng hàm răng ố vàng cậy mở nắp một chai rượu mạnh có độ cồn cao. Đổ một ít lên vết thương trên đùi của Diệp Khiêm. Sau đó liền dùng con dao đã hơ nóng cẩn thận rạch khoét móc ra viên đạn 11,43 ×23mm.

“Ưm…ư…!”

Diệp Khiêm thống khổ kêu lên, hai mắt ứa lệ xung huyết. Đau đến mức suýt chút nữa thì ngất lịm đi.

Gã trọc dùng một miếng băng gạc y tế đắp lên miệng vết thương, rồi tùy tiện quấn lại để cầm máu.

Thấy mọi việc đã xong xuôi đâu vào đấy, Tần Phi liền móc ra điện thoại gọi cho Diệp Thế Thành. Mãi đến lần thứ mười thì đầu dây bên kia mới chịu bắt máy.

“Việc gì?” Giọng nói lạnh lẽo mang theo sự khó chịu và bực tức vang lên.

“Đây là cách ngài Diệp nói chuyện với người quen cũ đã hết giá trị lợi dụng đây sao?” Tần Phi buông lời chế giễu. Nào có ai biết được, đường đường là một ông lớn quyền cao chức trọng hô mưa gọi gió ở thủ đô lại làm giàu bằng cách cấu kết với người trong giới hắc đạo mua bán thuốc phiện và buôn lậu vũ khí. Quả nhiên chẳng có đồng tiền nào của bọn thương nhân là hoàn toàn sạch sẽ. Và Diệp gia chẳng khác gì một con rắn hai đầu, lòng tham không đáy mâm nào cũng xơi.

“Có chuyện thì nói đừng ở đó vòng vo.” Diệp Thế Thành mất kiên nhẫn đáp.

“Được, được thôi.” Tần Phi cười gằn.

 ”Con trai ông đang nằm trong tay tôi, muốn nó bình an trở về thì khôn hồn đem 30 tr USD tiền mặt đến chuộc. Địa điểm giao dịch do tôi chỉ định.”

“Ha…cậu đang đùa với tôi đấy à. Con trai của tôi vẫn đang ngồi dùng bữa cùng tôi đây.”

“Người tôi nói là đứa con trai còn lại của ông.”

Vừa nói Tần Phi vừa dí điện thoại đến bên mặt Diệp Khiêm. Thô bạo moi đám giẻ rách nhét trong miệng cậu ra. Ngoan độc đạp một cú thật mạnh vào bụng. Khiến cho cậu phải rên lên thành tiếng.

“Mau kêu ba mày đưa tiền, bằng không tao sẽ cho mày biết thế nào là sống không bằng chết.” Hắn ghé vào tai cậu thì thầm đe dọa.

 Cơ thể Diệp Khiêm run rẩy từng hồi. Cậu chung quy vẫn chỉ là một thiếu niên vừa mới lớn, vẫn biết sợ, biết đau.

“Ba…ba ơi…!” Cậu nức nở gọi. Hai từ “cứu con” còn chưa kịp thốt ra khỏi cổ họng đã bị thanh âm thờ ơ đạm mạc của Diệp Thế Thành đánh gãy cắt ngang.

“Tôi chưa từng thừa nhận nó là con trai của tôi. Cậu đừng hòng dùng thứ ti tiện thấp kém đó để uy hiếp đòi tiền.”

Lời nói phũ phàng ấy như một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu Diệp Khiêm khiến cho cậu gần như điếng người chết sững. Đôi môi mỏng hết khép rồi lại mở, mở rồi lại khép đến cuối cùng cũng chỉ nghẹn ngào mím chặt. Cậu lặng thinh nằm ngay đơ ra đó, một chút sức lực để tiếp tục hít thở cũng không còn. Vô vọng nhắm nghiền hai mắt, tâm của Diệp Khiêm cũng giống như tro tàn đã nguội chẳng còn thiết tha gì với cái gọi là tình thân.

Hóa ra…hóa ra từ trước đến nay…cậu vốn chẳng có cái gọi là nhà. Cũng chẳng có cha mẹ. Cậu vẫn là…vẫn là một kẻ dư thừa bị bỏ lại không một chút tiếc thương.