Từ sáng sớm, một chiếc Audi màu đen sang trọng đã được phái đến để đưa đón Diệp Khiêm cùng với Hứa Ngụy trở về nhà chính ở khu Đông.
Lần nữa đối diện với chiếc cổng sắt màu vàng đồng có họa tiết sắc sảo tinh tế, Diệp Khiêm gần như nhìn thấu được đẳng cấp sang trọng và quyền lực mạnh mẽ mà người nhà họ Diệp muốn phô trương trước bàn dân thiên hạ. Cậu nhếch môi cười khẩy, sự khinh bỉ và chán ghét dâng đầy nơi đáy mắt. Chao ôi! Cái vẻ hào nhoáng được đắp nặn bằng tiền, nó chẳng thể nào che lấp được sự bẩn thỉu thối nát của những kẻ mặt người dạ thú ở bên trong.
Sau khi nhận được sự xác định từ hệ thống an ninh, cánh cửa sắt nặng nề nhanh chóng mở ra nhờ thiết bị cài tự động. Chiếc Audi cũng theo đó mà chậm rãi lăn bánh tiến thẳng vào sân trước Diệp gia.
Diệp Khiêm trầm tư nhìn hàng cây Phượng tím đang vào độ trổ bông, nhuộm lên cả một sắc màu thơ mộng trên con đường lát đá. Hóa ra mùa hạ đã đến rồi, thế nhưng cậu lại vĩnh viễn chẳng thể nào cảm nhận được dư vị ngọt ngào của mùa hạ năm ấy. Mùa hạ cậu gặp anh.
Căn biệt thự cổ kính được xây dựng theo lối kiến trúc Châu Âu thời Trung Cổ, thấp thoáng ẩn hiện sau những tán cây to. Nó hoa lệ, đẹp đẽ và cao sang chẳng khác gì những tòa lâu đài đồ sộ hoành tráng từng xuất hiện trong vô vàn câu truyện cổ tích.
Diệp Khiêm bước xuống xe, cậu ngẩng cao đầu đón nhận một luồng gió mát lướt ngang qua làn tóc, khẽ khàng vươn tay chụp lấy cánh hoa phượng mỏng nhẹ phiêu phiêu.
“Vẫn là không bắt được.” Cậu thở dài một tiếng, treo lên miệng nụ cười nhàn nhạt ưu thương.
Đôi chân đã bước qua lắm bụi phong trần rảo bước trên những phiến đá sa thạch màu xanh xám, trở lại nơi điện ngọc cung vàng phong bế hết tuổi xuân.
Cửa lớn biệt thự vẫn mở toang như thường nhật, vạt nắng đầu ngày xen qua từng kẽ lá như dác thêm một tầng sáng mỏng hảo huyền nơi sảnh lớn xa hoa.
Diệp Khiêm vừa vào đến phòng khách, đã nhìn thấy Diệp Thế Thành đang ngồi chễm chệ ở trên ghế sofa uống trà đọc báo. Cảnh tượng ấy thật giống với lần đầu tiên cậu nhìn thấy ông.
Mười sáu năm về trước, cũng vào một ngày hạ oi ả, với bản nhạc buồn da diết từ lũ ve sầu hòa tấu râm ran, cậu bé Diệp Khiêm bảy tuổi được mẹ mình dẫn đến một lâu đài xinh đẹp vàng son choáng ngợp. Trong đôi mắt dại khờ trong veo ấy, hiện lên bao niềm vui sướng và chờ đợi khi được gặp mặt ba.
Cậu thật muốn giống như những đứa bạn cùng trang lứa học trong lớp mầm non. Muốn có ba đưa đón mỗi ngày, muốn những khi bị ai đó bắt nạt liền có thể dõng dạc hất hàm mà chỉ thẳng vào mặt nó rồi lớn tiếng bảo “Mày đợi đấy, tao sẽ chạy về nhà méc ba tao, ba tao sẽ đánh đòn mày.” Cậu cũng muốn được khen thưởng khi ngoan ngoãn, muốn được xoa đầu, được cưng nựng ôm hôn. Cậu muốn được ngồi trên bả vai của ba làm siêu anh hùng như những đứa trẻ khác. Cậu không muốn bị mắng là một đứa con hoang, càng không muốn bị bạn bè xem thường xa lánh.
Thế nhưng ngay giây phút cậu nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị lạnh tanh không chút cảm xúc của Diệp Thế Thành, cậu liền ý thức được – ông ấy không giống với những người ba khác, ông ấy không thương cậu.
Diệp Khiêm chẳng qua chỉ là một món nợ đào hoa, là nỗi phiền nhiễu ngoài ý muốn mà Diệp Thế Thành gieo rắc ở cái tuổi còn dồi dào sinh lực. Đàn ông có tiền thì ai cũng như ai, thích những cuộc vui bên đường như loài ong hút mật.
Thuở ấy, mẹ của cậu là Lưu Thục Trinh, là một cô ca sĩ vừa mới chập chững bước chân vào showbiz. Có lẽ là vì những lời dỗ ngon dỗ ngọt hứa hẹn đủ điều của gã đàn ông phong lưu bảnh tỏn hoặc có lẽ là vì chính bản thân bà cũng cần một chỗ dựa vững chắc để thăng tiến sự nghiệp nên mới chọn ở cạnh Diệp Thế Thành với thân phận nhân tình trong bóng tối.
Cây kim trong bọc rồi cũng có ngày lòi ra, mà người vợ danh chính ngôn thuận được cưới hỏi đàng hoàng của Diệp Thế Thành cũng không phải dạng vừa mà cam lòng chịu uất ức.
Cố Giai Tuệ là thiên kim đại tiểu thư của nhà họ Cố, nắm trong tay hơn một nửa số cổ phần của tập đoàn bất động sản Cố thị – Alligator. Năm hai mươi sáu tuổi bà gả vào nhà họ Diệp, cuộc hôn nhân này tuy chỉ là một cuộc liên hôn hòng củng cố thế lực của hai bên. Thế nhưng qua ba năm cùng chung chăn gối, bà với Diệp Thế Thành cũng đã có với nhau đứa con đầu lòng là Diệp Chí Viễn. Dẫu chỉ là yêu thương hời hợt, thì cũng chẳng thể nào chấp nhận được việc có kẻ thứ ba mưu tính xen vào.
Và thế là Cố Giai Tuệ dùng quyền lực và các mối quan hệ thân thiết xung quanh để ngầm phong sát Lưu Thục Trinh. Bên cạnh đó bà không ngừng tạo sức ép lên việc làm ăn của Diệp thị, buộc Diệp Thế Thành phải làm lãng tử quay đầu, từ bỏ hoa thơm cỏ lạ ở bên ngoài mà ngoan ngoãn trở về làm một người chồng, người cha đúng mực.
Không có Diệp Thế Thành chống lưng, Lưu Thục Trinh gần như mất hút khỏi làng giải trí, bà nhiều lần tìm tới người tình cũ với hi vọng vớt vát lại chút tiền đồ, thế nhưng ông đã sớm quất ngựa truy phong, phủi sạch quan hệ.
Cay đắng rời khỏi Thủ Đô đầy rẫy thị phi Lưu Thục Trinh trở về căn nhà nhỏ ở dưới quê an phận sống đắp đỗi qua ngày. Ngỡ đâu cuộc sống bình yên sẽ cứ thế trôi qua cho đến cuối đời thì bà lại phát hiện ra trong bụng mình mang thai giọt máu của người đàn ông tệ bạc.
Rất nhiều lần Lưu Thục Trinh muốn phá bỏ đứa bé, thế nhưng bà lại không đủ can đảm để làm điều đó. Cứ như vậy, Diệp Khiêm – đứa trẻ minh chứng cho sai lầm của bà rốt cuộc cũng khỏe mạnh cất tiếng khóc chào đời khi thiếu vắng tình cảm của cả ba lẫn mẹ.
Lưu Thục Trinh gồng gánh bươn chải nuôi Diệp Khiêm đến năm cậu lên bảy. Nhan sắc tàn phai, mưu sinh khổ sở khiến cho bà mỗi lần nhìn thấy cậu là trong lòng lại oán hận khôn nguôi. Những trận đòn roi vô cớ liên tục rơi lên da thịt của đứa bé vô tội. Thậm chí có những lúc Lưu Thục Trinh gần như phát điên mà muốn ra tay bóp chết Diệp Khiêm.
Có lẽ thứ đọng lại trong tuổi thơ non nớt của cậu chẳng có gì ngoại trừ những cơn đau thể xác kéo dài và sự hằn học chán ghét của người mà cậu gọi là mẹ.
Lần duy nhất cậu nhìn thấy nụ cười ấm áp của bà chính là lần mà bà mang cậu đến Diệp gia. Khi ấy, Lưu Thục Trinh đã ở tuổi ba mươi, bà được một người họ hàng xa ngỏ lời mai mối lấy chồng nước ngoài cho đỡ cực tấm thân. Bao năm tháng xuân xanh đã phí hoài vào mối tình oan nghiệt lầm lỡ, bà chẳng muốn chôn vùi cuộc đời trong lam lũ bùn nhơ. Thế nên thay vì chọn cuộc sống làm mẹ đơn thân bần tiện kham khổ, bà quyết định giao lại Diệp Khiêm cho nhà họ Diệp nuôi nấn để dễ bề tiến bước lần hai.
Ngày đó, cũng chính trong căn phòng cao sang quyền quý này, Diệp Thế Thành đã dùng cái giọng điệu lạnh băng chẳng chút cảm tình mà thẳng thừng tuyên bố:
“Diệp Thế Thành tôi chỉ có hai người con. Một là Diệp Chí Viễn, hai là Diệp Yên Nhiên. Còn cái dạng con rơi con rớt bên ngoài, tôi đây không muốn nhận.”
Lòng người bạc bẽo âu cũng chỉ đến vậy là cùng.
Lưu Thục Trinh nghe xong câu đó gần như tức đến mặt đỏ tía tai, bà đứng trong đại sảnh quậy một trận thật lớn, buộc Diệp lão gia phải đích thân ra mặt giải quyết.
Nói sao đi nữa thì Diệp Khiêm cũng là huyết mạch nhà họ Diệp, Diệp Thế Uy không muốn cháu của mình phải lang thang nơi đầu đường xó chợ. Càng không muốn chuyện này làm ảnh hưởng đến danh tiếng Diệp gia.
Ông đưa cho Lưu Thục Trinh một khoảng tiền gần hai triệu đô xem như phí bồi thường và buộc bà kí vào tờ cam kết cắt đứt mối quan hệ mẹ con với Diệp Khiêm.
Lưu Thục Trinh rất hài lòng mà đặt bút kí tên, vui vẻ nhận lấy tấm thẻ ngân hàng đầy ắp tiền rồi đem đứa con mình mang nặng đẻ đau không chút do dự giao cho người giúp việc.
“Mẹ…Mẹ ơi…! Mẹ đừng bỏ con mà.”
Diệp Khiêm lúc bấy giờ mới ý thức được mẹ của cậu muốn bỏ lại cậu cho đám người xa lạ kia. Bàn tay nhỏ nhanh chóng bấu chặt lấy góc áo của Lưu Thục Trinh, mếu máo van nài.
“Con cầu xin mẹ đấy, mẹ ơi…! Khiêm Khiêm sẽ ngoan mà, Khiêm Khiêm không đòi ăn kẹo nữa, cũng không muốn đi chơi nữa. Mẹ dẫn Khiêm Khiêm về nhà đi. Khiêm Khiêm không muốn ở đây, Khiêm Khiêm muốn về cùng mẹ…”
Nơi đáy mắt của Lưu Thục Trinh thoáng hiện lên một tia đau khổ, thế nhưng rất nhanh liền tan biến chẳng thấy đâu, bà siết lấy tấm thẻ trong tay, cúi người xoa xoa đầu Diệp Khiêm an ủi.
“Khiêm Khiêm ngoan, mẹ đi công việc một lát rồi sẽ quay trở lại đón con.”
Khuôn mặt ngây thơ giàn giụa nước mắt của Diệp Khiêm cực kỳ đáng thương mà thành khẩn ngước nhìn.
Cậu lắc đầu nguầy nguậy:
“Con không muốn ở đây. Mẹ ơi! Mẹ mang con theo đi. Giống như…giống như khi mẹ làm bánh ở tiệm dì Dung ấy, Khiêm Khiêm chỉ ngồi một bên nhìn thôi, sẽ không ăn vụn, không phá phách đâu. Thật đấy!”
Đôi mắt hạnh của Lưu Thục Trinh cay xè chua xót, bà gắng gượng nở một nụ cười thật tươi, dịu dàng hôn lên trán, lên má, lên cầm của đứa con thơ khờ dại. Thật kiên nhẫn mà thấp giọng dỗ dành.
“Công việc lần này của mẹ không thể dẫn con theo. Khiêm Khiêm ngoan, phải biết nghe lời. Con ở đây với ba, với ông nội…xong việc mẹ nhất định sẽ đón con về nhà.”
Diệp Khiêm ngẫm một chút, lại ngẫm thêm một chút, ánh mắt rụt rè lén lút nhìn sang Diệp Thế Thành. Bàn tay nhỏ dần dần buông lỏng, cậu lí nhí nói với Lưu Thục Trinh.
“Ba ba không thích con…”
“Nào có, Khiêm Khiêm đáng yêu như vậy sao ba ba lại không thích.Chẳng qua ba ba mới gặp con lần đầu nên mới lạ lẫm thôi.”
“Thật ạ?” Hai mắt Diệp Khiêm có chút sáng lên mong chờ.
“Dĩ nhiên là thật rồi.” Lưu Thục Trinh dối lòng đáp lại.
“Vậy…vậy khi nào xong việc…mẹ nhớ phải đến đón Khiêm Khiêm đấy.”
Lưu Thục Trinh mỉm cười gật nhẹ đầu, sau đó liền xoay người rời đi.
Diệp Khiêm chẳng thể nào biết được, ngày hôm đó chính là lần cuối cùng cậu nhìn thấy dáng vẻ ôn nhu mềm mỏng của bà.
Đứa trẻ ngốc vẫn ngày ngày ngồi trước cổng Diệp gia chờ đợi người đến đón. Một năm…hai năm rồi lại ba năm…từng chút hi vọng mỏi mòn dần trở nên nhỏ nhoi rồi hóa thành tuyệt vọng.
Mãi đến khi đã có đủ nhận thức, Diệp Khiêm mới hiểu mẹ của cậu sẽ không bao giờ trở lại đây đón cậu, bà đã sớm vứt bỏ cậu rồi.