Rate this post

Cuối tháng mười, những cơn mưa phùn rả rích lất phất nhẹ rơi giữa lòng Thủ đô hoa mộng cổ kính. Dệt lên sắc màu xám xịt, lặng yên đến có phần ảm đạm tịch liêu nơi hẻm nhỏ đường quen.

Diệp Khiêm ngồi cuộn người trên chiếc ghế mây đặt sát bên khung cửa sổ, bần thần nhìn từng giọt nước li ti đọng lại trên tấm kính thủy tinh, hai mắt dần trở nên cay xè mờ đục.

Thật buồn, buồn đến khó tả!

Đơn giản chỉ là vào một ngày trời đổ lệ, cậu trú dưới mái hiên, tránh được ướt áo nhưng lại không tránh khỏi ướt lòng.

Cái cảm giác cô độc, tủi thân và chênh vênh đến lạ! Nó nương theo luồng khí lạnh len lỏi thẩm thấu sâu vào tận trong tim. Nó dìm chết cậu giữa khoảng không chóng vánh.

Thế mới biết, hóa ra vết thương cũ chưa bao giờ được thời gian chữa trị cho hòan toàn lành hẳn. Dẫu đã chai lì liền sẹo thì vẫn còn đó âm ỉ đau, chỉ trực chờ ngày chạm phải một vết xước nhỏ nhoi cũng đủ làm vụn vỡ tan tành.

Hứa Ngụy chậm rãi tiến đến, nửa ngồi nửa quỳ dưới chân Diệp Khiêm, đem chiếc ghế mây vững vàng xoay lại.

“Em đang nghĩ gì? Nói tôi nghe đi. Đừng im lặng với tôi như thế. Tôi chịu không nỗi sự ghẻ lạnh này.”

Cậu từ từ di dời tầm mắt, đôi con ngươi đen láy sâu thẳm như mặt hồ phẳng lặng nhìn gã. Rất lâu…rất lâu sau đó mới nhàn nhạt mở lời:

“Hứa Ngụy…” Cậu gọi, rồi lại trầm giọng hỏi ra điều mà mấy ngày nay vẫn luôn canh cánh trong lòng.

“Chú có giấu tôi chuyện gì không?”

Đối diện với cậu, gã chẳng thể che đậy dối lừa, càng không thể gật đầu thú nhận.

Chuyện cũ, vốn đã qua rồi, gã muốn cậu đi về nơi ngập tràn ánh sáng, đừng ngoái đầu, cũng đừng nhìn lại mảng trời u tối phía sau lưng. Nơi đó thuộc về gã. Cứ để gã độc hành làm tên lính gác đêm bảo vệ cậu mãn đời.

“Hãy tin tôi.” Hứa Ngụy dịu dàng hôn lên cánh môi mỏng đang giận hờn mím chặt. Chỉ đơn giản mút nhẹ rồi cam nguyện rời ra.

“Đợi đến khi tất cả qua đi. Vào một ngày bình ổn an yên nhất, tôi sẽ nói hết với em về những gì mà tôi đã làm.”

Trong tiếng mưa tí tách, rót chút sầu vu vơ não ruột, Diệp Khiêm rũ mi ngồi ở đó, chẳng nói thêm bất cứ câu gì.

Cậu thẫn thờ ngắm ngọn đèn đường lập lòe hắt hiu mờ sáng, còn Hứa Ngụy thì say mê ngắm cậu bằng ánh mắt khờ dại vốn có của kẻ si tình.

Rõ là gần như thế…nhưng lại chẳng thể thuộc về một vùng trời có nhau.

…—————-…

Vài ngày sau đó, Emma thật sự đã mời được Takahashi Itsuki về Gaurch. Từ sáng sớm Diệp Khiêm đã cùng với Lục Huy đích thân ra sân bay để chào đón vị kiến trúc sư tài ba vượt trội này.

Phải biết, chỉ cần có sự góp sức của khối óc sáng tạo và giàu kinh nghiệm đó nhúng tay thì dự án xây dựng Tuyến đường sắt cao tốc Bắc – Nam Hopefully chắc chắn sẽ trở thành công trình vỹ đại với quy mô và chất lượng bậc nhất nước S.

Để thuận lợi cho việc hợp tác lâu dài bền vững, Lục Huy rất có lòng mà tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại khách sạn Le Meridien để tiếp đãi Takahashi.

Cùng lúc ấy, tại phòng ăn bên cạnh, Mã Kiêu đem túi đựng golf cẩn thận đưa sang cho Hứa Ngụy kiểm hàng. Để tránh mắt thần của camera quan sát, gã chỉ cách lớp vải sờ thử thứ bên trong. Xác định là khẩu AK – 47 mới hài lòng gật nhẹ đầu.

“Cảm ơn.”

Mã Kiêu lại cười hề hề sảng khoái xua tay.

“Đội trưởng, đừng khách sáo. Anh có việc gì cần cứ nói một tiếng. Bọn em theo anh.”

“Đã giải ngũ rồi, tôi không còn là đội trưởng.”

“Thật là…” Hắn chẳng biết nói sao với khúc gỗ đối diện. Hứa Ngụy từ trước đến nay vẫn luôn nghiêm túc đến mức khô khan.

“Anh định…giết hết đám người đó sao?” Mã Kiêu chần chừ trong giây lát, dẫu biết là hỏi thừa nhưng vẫn muốn nghe thấy lời khẳng định rõ ràng từ đối phương.

“Ừm.”

“Mục tiêu kế tiếp là La Thông?” Hắn lờ mờ suy đoán.

“Đúng vậy.” Hứa Ngụy đáp, bình tĩnh thản nhiên mà thưởng thức rượu vang.

Đôi mày kiếm của Mã Kiêu nhíu chặt, người này hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai. La Thông năm nay đã chạm ngưỡng U50, chính là một con cáo thành tinh mưu mô xảo quyệt. Hơn nữa lão còn là ông trùm có tiếng trong giới hắc bang. Tiếp quản không ít sòng bạc, quán bar và cả đường dây cho vay nặng lãi. Bên cạnh nuôi rất nhiều bè cánh đàn em.

“La Thông…không dễ xử.” Hắn lo lắng nhắc nhở.

“Tôi biết.” Hứa Ngụy đáp. Trên mặt vẫn là vẻ kiên định không chút suy suyễn chùn chân.

Mã Kiêu thở dài thườn thượt. Nhận thấy có nói gì thêm cũng bằng thừa, hắn chân thành mà nhìn vào mắt gã, mạnh dạn ngỏ lời:

“Lần hành động này, để em đi cùng anh.”

“Không được.”

“Chúng ta là anh em, là đồng đội. Chỗ của La Thông nhiều người, muốn giải quyết lão…một mình anh đi rất nguy hiểm.”

“Chuyện này không liên quan đến cậu. Đừng xen vô.” Hứa Ngụy lạnh lùng quăng cho Mã Kiêu ánh mắt ra lệnh không cho bàn cãi rồi dứt khoác đeo lên túi golf đứng dậy rời đi.

Cửa phòng vừa mở…Hứa Ngụy và Mã Kiêu chỉ mới đi được vài bước chân đã chạm phải nhóm người của Diệp Khiêm trên hành lang tầng chín.

Thân thể gã thoáng chốc cứng đờ đứng ngây đơ tại chỗ, hít thở khó khăn. Ánh mắt ấy…ánh mắt khi cậu nhìn gã ấy…nó quá ư xa lạ. Xa lạ đến mức tưởng chừng như đang nhìn một bụi cỏ dại ven đường.

“Khiêm…” Hứa Ngụy khô khốc gọi.

Còn chưa kịp nói gì thì tên đồng đội bên cạnh đã vô tư ló đầu ra châm lửa đốt nhà.

“Anh! Anh quen bọn họ sao?”

“…”

Sắc mặt Hứa Ngụy đen thui, nếu có thể gã thật sự muốn giết người ngay tức khắc.

Diệp Khiêm lẳng lặng nhìn Mã Kiêu thân thiết choàng vai bá cổ Hứa Ngụy thoải mái chuyện trò…không hiểu sao đầu quả tim lại ê ẩm nhức nhói. Cậu tự giễu cười bản thân ngu ngốc rồi lạnh lùng cất bước bỏ đi.

Lục Huy để Takahashi Itsuki cho Emma chăm sóc, nhanh chân vào thang máy đuổi theo bóng Diệp Khiêm.

Chẳng biết từ bao giờ mà tầm mắt cậu đã hướng về Hứa Ngụy. Còn y…y mãi mãi chỉ là kẻ bên lề.