Diệp Khiêm trầm mặc ngồi vào trong ghế lái, chiếc Bugatti Chiron Super Sport 300 còn chưa kịp nổ máy thì Lục Huy đã chạy đến gõ mạnh lên cửa kính ô tô.
“Tính bỏ tao lại à? Ông đây không bắt taxi về đâu đấy.” Y gượng cười trêu chọc. Kỳ thực thì nội tâm đã đổ giấm chua lè.
Bất đắc dĩ, cậu chỉ đành để tên nào đó tiến vào, Lục Huy lại hất hàm chỉ về phía ghế phụ.
“Qua kia!”
Diệp Khiêm ngang ngạnh không thèm phản ứng, bàn tay thon dài tinh tế siết chặt lấy vô lăng.
“Bé ngoan, qua kia, để anh Huy đưa em về nhà.” Y nháy mắt, dịu giọng dỗ dành. Chỉ có đối với cậu y mới kiên nhẫn và ôn nhu như thế.
“Hừ…” Con mèo nhỏ cáu kỉnh xù lông, nhưng vẫn nghe lời tháo dây an toàn ngồi dịch sang bên cạnh.
Lục Huy vươn tay xoa xoa cái đầu tóc đỏ huyền thọai của Diệp Khiêm. Cậu chàng này vẫn giữ nguyên màu nhuộm bố đời với style cháy phố.
Chiếc Bugatti Chiron Super Sport 300 gầm lên như con báo săn mồi hòa vào dòng xe cộ tấp nập đông đúc. Sau vài lần ôm cua đánh võng thì từ từ giảm tốc rẽ vào đoạn đường tráng nhựa nằm cạnh trường cấp hai Dandelion.
Cửa kính xe được Lục Huy hạ xuống hơn một nửa, để cho cơn gió bấc tháng mười se lạnh thổi ngang qua. Diệp Khiêm đưa mắt nhìn tàn dương dần lụi, hồn bỗng trôi về những ngày cũ đã xa.
“Vẫn nhớ nơi này chứ?” Y chậm rãi cho xe tấp vào bên vệ đường rồi nhàn nhạt cất tiếng.
Khóe môi cậu cong cong, câu lên một nét cười duyên, rất nhẹ.
“Chỗ bí mật của hai đứa mình.” Diệp Khiêm đáp. Cậu lém lỉnh xuống xe, hệt như chàng thiếu niên dương quang năm ấy, chạy thật nhanh về phía bãi đất trống mọc đầy cúc họa mi.
Cậu thả mình lên thảm cỏ xanh mướt, dang rộng tay muốn bắt lấy cả bầu trời.
Lục Huy lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cậu, đôi mắt chan chứa tình nhìn khuôn mặt người thương. Y thích cậu như thế này. Tiêu diêu tự tại, vui vẻ bình an. Có những lúc, y thực sự muốn đem cậu giấu đi, giấu ở nơi không một ai tìm thấy. Nhưng rồi y biết rõ, y chẳng có quyền hạn gì mà ích kỷ giữ cậu cho riêng mình.
“Bạn bè” cái danh xưng này chính là chua chát như thế đấy. Chẳng thể tiến xa hơn và chẳng thể làm khác hơn.
Lục Huy móc từ trong túi áo vest ra một cây kèn Harmonica cũ kỹ, nương theo làn gió đông, thổi lên khúc nhạc buồn của bản tình ca Đồng Thoại đầy da diết bi thương.
“Anh nguyện trở thành thiên sứ trong câu chuyện cổ tích em yêu.” Y thì thầm nói nhỏ. Tiếc rằng người bên cạnh đã nhắm mắt ngủ say.
Lục Huy trộm hôn lên cánh môi hồng căng bóng, chỉ dám miết nhẹ qua chứ chẳng dám làm càng.
Yêu thôi mà? Sao lại hèn mọn đáng thương đến thế?
…—————-…
Đêm, trên tầng thượng của một tòa chung cư tầm trung đang xây dở, nằm đối diện với sòng bạc Cyclamen, Hứa Ngụy đặt khẩu AK – 47 lên thanh chắn lan can. Bắt đầu tính toán góc độ và sức gió.
La Thông rất ma mãnh, căn biệt thự mà lão ta sinh sống có đến hàng chục vệ sĩ thay phiên canh gác tuần tra. Đó là chưa kể đến thiết bị chống trộm và camera hồng ngoại được lắp đặt ở mọi ngóc ngách lối đi trong nhà. Thậm chí đến cả việc di chuyển lão cũng sử dụng xe có kính chống đạn.
Mẹ nó! Quả thực là một tên cáo già tham sống sợ chết, có tật giật mình.
Tiếc thay, vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn, lần này La Thông chạy trời cũng không khỏi nắng.
Trước khi quyết định xuống tay, Hứa Ngụy đã tính toán kỹ càng đâu vào đấy. Địa điểm và thời cơ thích hợp nhất để hạ sát lão ta chỉ có thể là lúc này.
Thông qua ống nhòm, một thân hình bặm trợn to lớn chống theo cây gậy baton lững thững đi về phía bãi đổ xe dưới sự che chắn kín kẽ của nguyên dàn đàn em trung thành tận tụy.
Khoảng cách từ Cyclamen đến chỗ Hứa Ngụy đang đứng gần 1200 mét với góc chếch 22 độ. Gã nhắm một bên mắt, khóa chặt lấy chuẩn mục tiêu.
Dùng trực giác nhạy bén mà đoán chừng vận tốc gió. Tầm bắn hiệu quả nhất của AK – 47 là 500 đến 800 mét. Phải ra tay trước khi La Thông ngồi vào xe.
“Đoàng!”
Viên đạn bạc lao đi theo quỹ đạo định sẳn, len qua khe hở nhỏ giữa bả vai của hai tên đàn em mà ghim thẳng vào ngực kẻ gian tà.
La Thông ôm ngực khụy xuống. Đám người xung quanh liền nháo nhào cả lên.
“Hướng chín giờ chung cư Dahlia có tay bắn tỉa.” La Hạo Hiên quắc mắt nhìn về phía đối diện, cao giọng thét lớn.
“Mau đưa ba tôi đến bệnh viện.” Hắn ra lệnh cho đàn em bên cạnh, rồi móc khẩu súng lục giấu ở trong túi áo dẫn theo người chạy về phía chung cư.
“Đoàng…Đoàng…Đoàng…!”
Tiếng súng trường không ngừng xả xuống.
La Hạo Hiên dựa vào những gốc cây và vật cản bên đường mà né tránh dễ dàng, rất nhanh hắn cùng năm, sáu tên cấp dưới đã tiếp cận được khu vực mà Hứa Ngụy đang ẩn mình lẩn trốn.
Nhận thấy tình hình ngày một bất lợi, gã quyết đoán thu tay, bỏ lại khẩu AK,cầm theo Glock 17 đã nạp xong hộp đạn cẩn thận xuống tầng.
Vừa đi đến đại sảnh tiếng xé gió lạnh lùng bắn xuyên qua vai gã kéo theo mùi máu tươi thoang thoảng vờn quanh.
Hứa Ngụy vội vàng lách mình nấp vào mảng tường lớn.
Hàng chục viên đạn từ bốn phía xả liên hồi về phía gã không ngừng.
“Chết tiệt!!” Bực dọc chửi một tiếng. Hứa Ngụy nhân lúc bọn người kia dừng lại dò xét liền cắn răng liều mạng xông ra.
Tung cước song phi đá bay tên gần nhất. Gã nhắm thẳng về phía La Hạo Hiên bóp còi.
Trực tiếp bắn vỡ sọ đối phương.
Nhanh nhẹn lăn một vòng trên đất thành công tránh thoát làn mưa đạn. Hứa Ngụy vừa ra khỏi chung cư, Mã Kiêu liền lái con moto đã gắn biển số giả lao đến đón.
La Hạo Hiên chết, người dưới trướng hắn liền như rắn mất đầu chẳng ai dám đuổi theo.
Tuy thoát được một kiếp, thế nhưng vụ đấu súng lần này đã khinh động tới Cục Cảnh Sát, chỉ ít phút sau tất cả con đường xung quanh đều bị phong tỏa lập chốt điều tra.