Diệp Khiêm hệt như bị rút cạn sinh lực, mệt mỏi ngồi sụp xuống trước cửa phòng cấp cứu. Chiếc áo sơ mi trắng cậu đang mặc nhuộm đỏ một mảng màu thê lương, tất cả đều là máu của Lục Huy.
Là y đã che chở cậu, cũng là y dùng chính thân thể mình để gánh nạn thay cậu. Nếu y có mệnh hệ gì, cậu biết phải sống làm sao cho hết tội lỗi đây?
Diệp Khiêm thống khổ gục đầu bưng lấy mặt, nước mắt không kiềm chế được mà giàn giụa tuôn rơi. Mười hai năm qua, Lục Huy luôn là một người bạn âm thầm giúp đỡ cậu trong tất cả các vấn đề từ ân oán cá nhân cho đến dựng xây sự nghiệp. Y đồng hành cùng cậu suốt thời thanh xuân non trẻ dại khờ, cùng cậu vượt qua tháng ngày chật vật bất kham khi bị Diệp gia tống khứ ra nước ngoài bỏ mặc không màng tới. Tiền vốn lập nghiệp của cậu ở Nevada là y cho mượn, sòng bài ở Las Vegas cũng là y góp sức đầu tư. Kể cả Crazy cũng là y thuê sẵn mặt bằng và tự tay bày trí.
Những gì mà y làm cho cậu thực sự quá nhiều. Nhiều đến nỗi cậu có dùng cả quãng đời còn lại để chi trả cũng không tài nào trả hết.
Lặng người nhìn cánh cửa lạnh tanh đóng chặt, mỗi một giây trôi qua đối với Diệp Khiêm dài hơn hàng ngàn thiên niên kỷ.
Có tiếng bước chân vọng lại trên hành lang trống vắng, là Silas – Tôn Quân cùng với nữ trợ lý Emma đang vội vã đến gần. Kể từ ba năm trước ông bà Lục đã giao lại toàn bộ Lục gia và Gaurch cho Lục Huy tiếp quản, còn hai người thì chuyển đến một khu biệt thự nghỉ dưỡng ở Sankt-Peterburg cố đô của nước Nga để tận hưởng cuộc sống bình yên lúc về già. Vậy nên trước mắt, cậu vẫn chưa báo tin cho họ biết. Phần vì không muốn để họ đau lòng, lo lắng. Phần vì cách biệt địa lí quá xa xôi.
“Lục tổng thế nào rồi?” Emma sốt ruột hỏi.
“Vẫn còn đang trong phòng phẫu thuật.” Diệp Khiêm buồn bã đáp, vành mắt đã có chút sưng lên.
“Cậu ổn chứ?” Silas nhíu mày, nhìn một thân bết bát dính đầy máu tươi của Diệp Khiêm liền thấp giọng nhắc nhở.
“Hay là cậu trở về thay đồ rồi nghỉ ngơi trước đi. Chỗ này để tôi và Emma lo.”
“Tôi muốn đợi Lục Huy.”
Biết là không thể nào khuyên nổi cậu, anh cũng chỉ đành lặng im ngồi xuống ghế bên cạnh ngóng chờ.
Qua tầm hơn bốn tiếng, cửa phòng cấp cứu rốt cuộc cũng mở ra, Lục Huy nằm yên trên giường bệnh đa năng được đội ngũ y tá đẩy về phòng hồi sức.
“Bác sĩ, tình hình của bạn tôi thế nào rồi?” Diệp Khiêm thấp giọng hỏi. Nội tâm vẫn chộn rộn bất an chẳng thể yên lòng. Cậu rất cần một lời khẳng định chắc nịch đảm bảo về sức khỏe của y.
“Bệnh nhân chỉ bị chấn thương sọ não ở mức độ nhẹ, hiện tại chúng tôi đã loại bỏ khối máu bầm tích tụ sau đầu và khâu kín vết thương. Còn lại phải quan sát thêm xem có để lại di chứng gì không.” Vị bác sĩ nọ ôn tồn giải thích.
Nghe vậy tâm trạng u buồn căng thẳng của Diệp Khiêm mới nhẹ nhàng thả lỏng. Cậu nói tiếng cảm ơn rồi gấp rút theo sau y tá di chuyển đến phòng bệnh VIP mà Lục Huy đang nằm.
Nhìn cái đầu quấn đầy băng trắng chỉ lộ ra khuôn mặt nhợt nhạt và hàng mi dài khép chặt, đáy lòng cậu lại tràn ngập nỗi xót xa.
“Tôi đã làm xong thủ tục nhập viện cho Lục Huy rồi. Có cần báo tin cho người nhà cậu ấy biết không?” Silas thấp giọng hỏi.
“Không cần đâu.” Diệp Khiêm đáp. Ảo não thở hắc ra một hơi. Sau đó lại quay sang Emma cẩn thận dặn dò.
“Chị ở đây chăm sóc Huy, tôi về nhà thay đồ và xử lí vài việc trước.”
“Được!” Emma gật đầu đáp ứng. Rồi chậm rãi đẩy cửa bước vào phòng.
“Silas, anh giúp tôi điều tra nhóm công nhân có mặt tại công trường Hopefully hôm nay. Giàn giáo bỗng nhiên đổ sập…tôi không nghĩ là tai nạn ngoài ý muốn.” Sắc mặt cậu tối sầm, sau khi bình tĩnh ngẫm kỹ lại, dường như lúc đó có người cố tình đẩy ngã cây chống tăng.
…—————-…
Tại phòng chủ tịch tập đoàn King, Diệp Chí Viễn bất mãn gằn giọng cảnh cáo người bên kia đầu dây điện thoại.
“Tôi bảo anh nhắm vào Diệp Khiêm chứ không phải Lục Huy. Bây giờ người cần nằm viện thì sống nhăn răng ra đó chẳng sứt mẻ miếng da khối thịt nào, anh còn dám mở miệng đòi tôi 500 triệu.”
“Diệp tổng! anh nói lí lẽ một chút đi, anh phái tôi trà trộn vào công trình nhân cơ hội hại chết Diệp Tam thiếu, tôi cũng đã làm rồi. Ai biết được cái tên họ Lục kia lại lao ra đỡ.” Quách Bình hậm hực cãi, quyết phải đòi cho bằng được tiền thù lao.
“Tôi mặc kệ kết quả thế nào, chuyện anh muốn tôi làm tôi cũng đã làm xong. Như hẹn, 500 triệu nhất định phải được chuyển vào tài khoản của tôi trong chiều nay.
“Ha…!” Diệp Chí Viễn tức đến bật cười.
“Anh dám dùng thái độ xấc xược đó để lên mặt với tôi sao?”
“Sao lại không? Con người tôi từ trước tới giờ chỉ xem đồng tiền là chủ. Nếu Diệp tổng quỵt kèo thì đừng trách sao chuyện này truyền tới tai ngài Thượng tướng.”
Nghe đến danh xưng của ông nội mình, khớp hàm Diệp Chí Viễn cắn chặt, nghiến răng nghiến lợi mà rằng.
“Được lắm! 500 triệu…tôi đưa. Một cắc cũng không thiếu. Rút xong tiền thì cút khỏi Thủ Đô.”
“Ok. Hết nợ.” Quách Bình cười thỏa mãn.
Diệp Chí Viễn lại tức điên mà kết thúc cuộc gọi.
Gã bực dọc nới lỏng cà vạt, ngã người lên ghế xoay nghĩ ngợi sâu xa.
Khác với sự thờ ơ không hề xem trọng cũng chẳng thèm để tâm của Diệp Thế Thành, Diệp Chí Viễn vẫn luôn giữ trong lòng một mối nghi ngờ và e sợ đối với Diệp Khiêm. Cậu giống như cái gai trong mắt, mảnh dầm trong thịt khiến gã nhức nhối đến mức quyết phải tìm cách loại trừ.
Kể từ khi Diệp Khiêm về nước, đã có quá nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, mà tất cả đều là những cơn sóng thần hòng nhấn chìm Diệp thị. Đó còn chưa kể đến dự án xây dựng khu đô thị mới Rainbows và tuyến đường sắt cao tốc Bắc – Nam. Một điểm trùng hợp thì là vô tình nhưng quá nhiều điểm trùng hợp thì chỉ có thể là cố ý.
Vậy nên để tránh hiểm họa về sau, Diệp Chí Viễn mới chọn đi trước một bước “Tiên hạ thủ vi cường”, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Nhiều năm qua, tuy Diệp Thế Uy không biểu hiện thái độ gì đối với Diệp Khiêm. Thế nhưng, gã nhìn rõ, đứa cháu đem về từ bên ngoài kia vẫn được ông bảo toàn tính mạng. Nếu để ông biết, gã âm thầm giở sát chiêu với cậu…thì có lẽ gã cũng chẳng được sống yên thân.
Trong lòng Diệp Thế Uy dường như vẫn luôn dè chừng người nhà họ Cố. Ông có vẻ không thích Cố Giai Tuệ.Càng không đánh giá cao gã và Diệp Yên Nhiên.
Phiền muộn day day hai bên huyệt thái dương đau nhức, dạo gần đây tinh thần của Diệp Chí Viễn cứ lúc lên lúc xuống. Gã uể oải ngáp dài, cổ họng bắt đầu khát khô thèm thuồng vị trà ô long thanh mát mà Trương Yến vẫn thường pha chế.
Cô nàng này thật biết cách chiều chuộng yêu thương chăm sóc gã chu toàn.
Sau một cuộc gọi nội tuyến, cuối cùng Diệp Chí Viễn cũng nếm được mùi vị hằng nhớ mong.
Gã vững vàng ôm lấy thân hình mảnh mai mềm mại của Trương Yến tiến vào trong phòng nghỉ. Đê mê tận hưởng khoái cảm của ái tình mà không hề biết rằng bản thân đang ngày một lúng sâu vào vũng lầy tăm tối.