Rate this post

“Diệp tổng, tôi không đùa đâu. Nếu ông không giao 30 triệu USD tiền mặt ngay trong hôm nay thì đảm bảo thứ mà ông nhận được chỉ có thể là một cái xác.”

Tần Phi trăm vạn lần cũng không ngờ tới trên đời này thật sự có một người cha vô lương tâm thiếu trách nhiệm như Diệp Thế Thành. Hắn ta tuy là một tay giang hồ sống trong giới hắc đạo làm đủ việc ác, thế nhưng đối với tình thân máu mủ cũng chưa hề bạc bẽo vô tâm như con người đạo mạo giàu sang kia.

“Cậu muốn làm gì thì làm. Một xu cũng đừng hòng moi được từ chỗ của tôi.”

Diệp Thế Thành vẫn giữ nguyên thái độ thờ ơ quyết tuyệt. Dứt lời liền không chút chần chừ mà ấn nút ngắt luôn cuộc gọi đang kết nối.

Tần Phi nghe thấy thanh âm “tút tút” truyền đến bên tai thì tức đến mức muốn bốc khói đầu. Hắn liên tục gọi lại nhưng chỉ nhận về câu nói máy móc của tổng đài yêu cầu chuyển sang hộp thư thoại.

Biết đã bị kéo vào danh sách đen, Tần Phi không cam tâm mà chuyển sang sim khác. Sau vài giây đổ chuông rốt cuộc phía bên kia cũng chịu nhấc máy.

Không đợi Diệp Thế Thành mở miệng, hắn đã lớn tiếng chửi:

“Mẹ nó! Đừng chọc thằng này điên. Diệp Thế Thành ông đừng quên chúng ta ngồi chung thuyền. Bây giờ người bên Cục Cảnh Sát sắp điều tra tới chỗ tôi rồi. Nếu không may bị tóm, tôi nhất định sẽ để nhà họ Diệp các người phải chôn cùng.”

Những tưởng lời dọa dẫm kia sẽ khiến lão cáo già khó xơi nào đó phải biết điều hơn một chút mà ngoan ngoãn đưa ra tiền chuộc. Có ngờ đâu Diệp Thế Thành lại bật ra một tràn cười khanh khách rồi nói với giọng điệu châm chọc mỉa mai:

“Tần Phi, cậu là đứa trẻ lên ba à. Cậu có bằng chứng để buộc tội tôi không. Hửm? Mà cho dù cậu có bằng chứng đi chăng nữa thì với quyền lực mà ba tôi đang nắm giữ cũng thừa khả năng để khiến người bên Cục Cảnh Sát không dám động vào.”

Tần Phi lúc này mới tỉnh ngộ, trong những lần giao dịch trước đây, Diệp Thế Thành chưa bao giờ lộ mặt. Ông ta chỉ đứng sau thâu tóm, hoàn toàn không để lại bất kỳ dấu tích nào về việc đã tham gia buôn lậu và vận chuyển ma túy. Đó là chưa kể đến cái danh xưng Thượng tướng của Diệp Thế Uy, tuy đã về hưu nhưng sức nặng và sự ảnh hưởng về mặt chính trị vẫn không hề thuyên giảm.

“Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng mà khó thoát. Tôi không tin ông có thể tẩy sạch hoàn toàn những chuyện ông đã làm.”

“Vậy thì cậu có thể thử. Nhưng tôi nói trước, nếu cậu muốn chó cùng dứt giậu thì cũng nên xem lại người cậu muốn cắn là ai. Đừng có mà chơi dại.”

“Khốn kiếp! Chết tiệt!”

Tần Phi điên tiết lên, đem chiếc điện thoại trên tay ném mạnh vào tường để trút giận. Hắn tức tối hất đổ tất cả mọi thứ đặt trên bàn. Đi tới đi lui trong phòng mà thở hồng hộc.

Gã trọc nhìn thấy cơn thịnh nộ của hắn cũng chỉ biết im lặng đứng một bên, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của chính mình. Gã không muốn bị lão đại giận cá chém thớt.

Bất chợt, bước chân của Tần Phi dừng lại, hai mắt tối sầm lóe lên tia mưu tính ngoan độc. Hắn ngồi xổm xuống, nâng cầm Diệp Khiêm lên ngắm nghía. Càng nhìn càng lộ rõ vẻ hài lòng.

“Chậc!” Hắn tặc lưỡi tấm tắc.

“Khuôn mặt này quả đúng là tuyệt mỹ không chê vào đâu được.”

Vừa nói Tần Phi vừa vươn ra ngón tay cái vân vê nơi phiến môi căng mọng ướt át của thiếu niên. Thèm thuồng nuốt nước bọt.

“Long!” Hắn trầm giọng gọi gã trọc đang khúm núm đứng nhìn.

“Mày tìm cách liên hệ với lão Bân, nói chỗ tao có món hàng ngon chỉ cần đưa ra một cái giá thích hợp thì muốn chơi thế nào cũng được.”

“Anh Phi…anh định…” Chu Long có chút do dự chần chừ. Gã thừa biết Trịnh Bân ở trong giới chính là một tên biến thái bệnh hoạn, hơn nữa còn là một “tú ông” khét tiếng trong đường dây “buôn phấn bán hương.” Không biết đã có bao nhiêu người phải tàn đời ở chỗ của lão.

“Đã đi đến bước đường này rồi, mày còn biết cắn rứt lương tâm à?”

Tần Phi cười lạnh.

“Cái sự thiện lương hay thương người gì đó nó chỉ được thiết lập trên cơ sở là cuộc sống của mày ổn thỏa và tốt đẹp. Chứ một thằng giang hồ sống trong bùn lầy đen tối chỉ biết tới tội ác thì nói gì đến chữ thương. Đồng tiền và thực tế nó cắn nát cái lương tâm mất rồi. Mày xót cho nó rồi ai xót cho mày? ” Hắn đanh giọng hỏi rồi nhếch môi khinh bỉ:

“Tỉnh lại đi, bây giờ không có tiền để vượt biên sang Malay là chỉ có nước ngồi chờ bị tóm. Cái tội buôn ma túy và súng ống sẽ bị kết án tử hình đó mày biết không?”

Lời trần thuật của Tần Phi như một cái tát thẳng vào mặt Chu Long khiến cho chút mủi lòng thương hại của gã tiêu tan trong nháy mắt. Sắp chết đến nơi, lo cho mình còn chưa xong thì nói gì đến việc lo cho người khác. Muốn cứu rỗi? Ha! Đó là chuyện của Chúa trời. Không phải chuyện của gã.

Ý đã quyết, Chu Long liền đội mũ, đeo khẩu trang kín mít rồi cầm theo chìa khóa xe đi vội ra bên ngoài.

…—————-…

Đợi đến lúc gã về thì trời đã sập tối, bên cạnh còn dẫn theo một lão già mập mạp và bảy tên đàn ông trung niên trạc tuổi. Âu cũng là một đám ô hợp đê hèn như nhau.

Trịnh Bân vừa vào phòng đã nhìn dáo dác, đôi mắt ti hí nhanh chóng dán chặt lên thân thể thiếu niên nằm trên giường.

 Hai tay, hai chân Diệp Khiêm bị dây xích khóa chặt, quần áo trên người đã bị Tần Phi xé mở, hoàn toàn trần trụi phơi bày ở trước mặt hàng chục người. Cậu chẳng khác gì một món hàng, một thứ ti tiện đến mức mất sạch cả tự tôn.

“Quả là hàng ngon.”

Trịnh Bân xoa xoa tay, chẹp miệng như một con dã thú đã đói khát từ lâu, lửa dục trong lòng không ngừng thiêu đốt khiến lão càng thêm phần rạo rực hưng phấn..

“Tiền trao cháo múc.” Tần Phi thấy lão muốn nhào lên hành sự thì liền đứng ra chắn ngang ngăn lại.

Trịnh Bân có chút mất hứng nhưng vẫn móc từ trong túi ra một tấm thẻ đen ném cho người đối diện.

“Ba nghìn đô, đủ chứ. Giá của một gái điếm hạng sang ở đây còn chưa được nhiều như vậy đâu?”

Tần Phi nhíu chặt mày, cho dù có bất mãn cũng chỉ đành nhận lấy. Sau đó liền cùng với Chu Long rời đi, để lại Diệp Khiêm trong căn phòng Địa ngục.

Liên tiếp ba ngày như thế, cậu bị đối xử chẳng khác gì một nô lệ, bị hết người này đến người khác thay phiên chà đạp. Cơ thể của cậu, tinh thần của cậu…tất cả đều bị hủy hoại đến mức nát bét chẳng còn gì. Cậu muốn chết, thật sự chỉ muốn chết, chết quách cho xong…thế nhưng…thế nhưng ở tại thời điểm đó cậu ngay cả quyền chết đi, quyền được giải thoát cũng không có.

Mãi đến khi vết thương ở đùi nhiễm trùng mưng mủ khiến cho Diệp Khiêm phát sốt rồi lên cơn co giật, bọn người kia mới chịu dừng lại đem cậu vứt ở bãi tập kết rác ngoài ngoại ô.