Cúp máy, đầu quả tim co thắt cứ đập rộn liên hồi, Diệp Khiêm vỗ vỗ hai bên mặt nóng ran hòng lấy lại tỉnh táo. Cậu thực sự muốn tự vả vào cái mỏ hỗn không chịu nghe lời bộ não của chính mình. Vốn dặn lòng đừng tiếp tục day dưa mong đợi nữa nhưng cớ gì vẫn chấp niệm khó buông?
Tháng ngày dại khờ chông chênh ấy, anh chính là điểm tựa chống cho cậu một vùng trời lung lạc bão giông.
Tháng ngày tẻ nhạt này, anh lại trở thành mảnh kí ức bình yên đẹp đẽ nhất.
Cầu không được, bỏ chẳng xong.
Cứ lưu luyến mãi cho đến khi đá cuội hóa bụi mờ thanh xuân thành hư ảo.
…—————-…
Đơn giản chọn cho mình một chiếc sơ mi màu nâu nhạt kết hợp với áo len gile thời thượng kiểu cách, Diệp Khiêm vừa xuống lầu đã chạm phải đôi mắt phượng hẹp dài đầy nghi hoặc của ai kia.
“Tám giờ tối rồi, em định ra ngoài sao?” Hứa Ngụy trầm giọng hỏi. Nhiều hơn là dò xét, mưu đồ lẽo đẽo theo sau.
“Tôi đi sinh nhật bạn.” Cậu ấp úng trả lời. Cứ cảm thấy bản thân đang vụng trộm lén lút.
“Để tôi đưa em đi.” Gã uyển chuyển lắc léo. Mục đích chính vẫn là muốn canh chừng giữ kỹ bé mèo nhỏ nhà mình.
“Không cần đâu. Tôi tự lái xe được.” Diệp Khiêm cười xua tay, hơi chột dạ mà lách ngang qua người Hứa Ngụy bước vội ra bên ngoài.
Trong đêm đông lạnh giá, chiếc Bugatti Chiron Super Sport 300 lao đi như con báo săn mồi oai vệ trên đường lớn, để lại vô vàng ánh đèn neon chập chờn mờ ảo lướt ngang qua khung cửa kính ô tô.
Lilac là chung cư cao cấp bậc nhất Thủ Đô nước S nằm trong khu phức hợp Gladiolus do nhà họ Cao bỏ vốn đầu tư. Với vị trí địa lí nằm gần khu vực trung tâm cách hồ Trị An tầm 500 mét, nơi này được xem như ốc đảo lí tưởng tọa lạc giữa thị thành.
Chậm rãi lái xe qua hàng cây ngô đồng trơ trọi lá, bác bảo vệ đứng canh ở trước cổng chung cư vừa nhận ra biển số đã đẩy công tắc nâng rào chắn để cho cậu tiến vào, có lẽ là được Cao Gia Minh thông báo từ trước nên mới dễ dàng như thế.
Cẩn thận đem con chiến mã đậu lại dưới garage mờ tối. Diệp Khiêm bước vào thang máy, nhìn số tầng di chuyển từng chút mà lồng ngực thình thịch phập phồng. Hít một hơi thật sâu, cậu bình tĩnh nhấn xuống chuông cửa. Dường như ngay lập tức cánh cửa lớn trước mặt liền được mở tung ra.
“Em…em đến rồi.” Vành tai Cao Gia Minh hơi đỏ, ánh mắt lại chẳng dám nhìn thẳng Diệp Khiêm. Anh lúng túng gãi đầu, phải mất hồi lâu sau mới nói thêm câu nữa.
“Anh vừa nấu xong vài món ăn em thích.” Nói đoạn, anh chủ động khoác vai cậu đi thẳng vào trong nhà.
Có trời mới biết chỉ một thoáng tiếp xúc nhẹ nhàng kề cận kia đã khơi dậy bao sóng tình cuồn cuộn đè nén bấy lâu nay.
Diệp Khiêm cứng nhắc ngồi đối diện với người mà cậu vẫn luôn thầm thương trộm nhớ, thật sự cho dù có mơ, cậu cũng chẳng dám tưởng tượng đến hình ảnh đẹp đẽ này.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Cao Gia Minh đem chiếc bánh sinh nhật phủ đầy lớp sô cô la đặt lên trên bàn gỗ. Anh tự tay thắp nến, nhưng lại đem nguyện vọng của mình trao tặng cho cậu trai nhỏ anh yêu.
“Điều ước năm 28 tuổi, anh muốn dành cho em.”
“Cho…cho em sao? Nhưng hôm nay là sinh nhật của anh mà?” Diệp Khiêm ngơ ngác hỏi, đôi mắt đào hoa to tròn đầy nghi hoặc khó tin.
“Ừm.” Cao Gia Minh gật đầu, nở một nụ cười ôn nhu như nước, bàn tay với khớp xương rõ ràng xoa loạn mái tóc mềm cắt ngắn của đối phương.
“Anh muốn thực hiện điều ước của em.”
Cậu rũ mi nhìn chiếc bánh kem hai tầng đã cắm đầy nến nhỏ, đúng là hương vị sô cô la mà cậu thích cũng đúng là lời an ủi thốt ra từ chính người cậu thương…nhưng cảm giác bây giờ…sao mà xa lạ quá.
“Không cần phải thế đâu.” Cậu gạt tay anh xuống, đôi đồng tử nhạt màu trầm tĩnh phân minh.
“Điều ước của em…anh không thực hiện được.” Cậu cay đắng gượng cười.
Cao Gia Minh có chút trống rỗng thu tay, hơi ấm anh bắt được cũng nhanh chóng tiêu tan trong không khí. Anh im lặng ngồi đó, mãi một lúc lâu sau mới khô khốc mở lời.
“Khiêm! Em thích Hứa Ngụy sao?”
Câu hỏi ấy như nhát dao nhọn chọc thủng tầng giấy bọc mỏng manh, cũng chọc đến tâm can rối bời mà Diệp Khiêm chôn giấu.
Cậu mở miệng rồi lại khép…khép rồi lại mở, rốt cuộc chỉ đáp lại bằng một tiếng thở dài.
“Vậy còn anh thì sao?” Cổ họng Cao Gia Minh nghẹn ứ, anh siết chặt nắm tay, bao nhiêu mảnh tâm tình phức tạp đều ẩn sâu trong màu mắt đen huyền bí.
“Em có thích anh không?” Anh gần như lấy tất cả can đảm để truy tìm đáp án. Anh thực sự chẳng muốn che đậy hay lấp liếm nữa rồi. Năm năm qua, bỏ lỡ nhau nhiêu đó là đủ, anh không muốn đem cậu nhóc của mình giao lại cho bất kỳ ai.
“Thích.” Diệp Khiêm đáp. Cậu ngẩng đầu nhìn chàng trai trước mặt, nhìn rất lâu…rất lâu mới có thể thỏa được nỗi nhớ mong da diết kéo dài đằng đẵng suốt ngần mấy năm trường. Mãi đến khi lệ nóng phủ nhòe đi thân ảnh, cậu mới ngậm ngùi khép mắt quay đi.
“Anh biết không? Trong những năm tháng ấy, anh đã từng là cả thế giới của em.” Cậu chầm chậm nâng mi, không trốn tránh cũng không phủ nhận.
“Vậy bây giờ thì sao?” Cao Gia Minh thấp thỏm, trống ngực đập liên hồi gần như muốn nổ tung.
“Gia Minh…Em bẩn rồi. Cậu nhóc năm xưa của anh chết rồi.” Diệp Khiêm chua chát phô bày ra sự thật. Một sự thật khiến cậu đau thắt lòng.
Ở cái ngày định mệnh đó, cái ngày sinh nhật năm 18 tuổi đó, ngọc đã nát, hương đã tan. Kể cả đoạn tình này giờ đây cũng chỉ còn là vụn vỡ. Anh là ánh trăng sáng, là đại thiếu gia nhà họ Cao, là người kế thừa tập đoàn Horse. Anh quá ưu tú, quá trác tuyệt, cho dù không có Diệp Yên Nhiên thì cũng có hàng tá bóng hồng khác tán tỉnh vây quanh.
Cao gia uy quyền bề thế, dễ dàng gì chấp nhận mối nghiệt duyên đi trái với lẽ thường.
“Khiêm…anh không để ý đến điều đó.” Cao Gia Minh vội vàng bước đến, ôm trọn cậu vào lòng. Cái ôm này như bao bọc tất cả những tổn thương vẫn chưa được chữa lành, đem cậu trở về với vùng trời yên ả của riêng anh.
Ngày Diệp Khiêm gặp nạn, anh đang bận làm luận văn tốt nghiệp tại Đại học Oxford – Wellington Square. Đợi đến khi hay tin, trở về nước thì cậu đã bị Diệp gia tống cổ đến Nevada sinh sống hơn một tháng. Năm năm cách biệt, những dòng tin nhắn gửi đi chưa bao giờ là đủ. Chỉ đến tận giây phút này anh mới biết anh yêu cậu nhiều đến nhường nào.
“Cho anh thêm cơ hội có được không? Để anh yêu em, thương em và che chở cho em hết quãng đường đời còn lại.”
“Anh…” Diệp Khiêm ngỡ ngàng mấp máy môi, cậu chẳng dám tin vào những gì mà tai mình nghe thấy.
“Anh nói sao?” Cậu khàn khàn hỏi lại, vành mắt đỏ hoe ngờ nghệch như một chú nai con.
Cao Gia Minh không đáp, chỉ nâng cằm cậu lên rồi dùng chính hành động thiết thực nhất để trực tiếp trả lời.
Bàn tay tinh tế giữ chặt sau gáy cậu, dè dặt cọ xát, trằn trọc ươm tình. Đầu lưỡi trơn mềm nóng ẩm cũng theo đó mà xâm nhập vào sâu bên trong liếm lộng si mê.
“Cạch!”
Tiếng cửa phòng bật mở.
Diệp Yên Nhiên đứng chết trân tại chỗ nhìn chòng chọc hai người đang thắm thiết hôn nhau.
Chiếc bánh kem trên tay cô rơi xuống, nằm lăn lóc biến dạng dưới sàn nhà.
“Buông ra!” Cô điên cuồng hét lớn, mặc kệ bản thân đang mang thai sáu tháng mà hung hăng nhào đến kéo anh ra rồi giáng xuống mặt Diệp Khiêm một cú vả điếng người.
“Ti tiện!” Cô nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt xinh đẹp méo mó khó coi.
“Ai cho mày quyến rũ anh ấy. Ai cho mày tiếp cận anh ấy hả?”
“Yên Nhiên!” Cao Gia Minh gằn giọng, túm chặt lấy cánh tay đang hung ác giơ lên muốn đánh tiếp của Diệp Yên Nhiên.
” Tôi cho phép đấy. Tôi cho phép em ấy quyến rũ tiếp cận tôi đấy. Cô là cái thá gì mà xem vào chuyện của chúng tôi?”
“Anh…Không thể nào! Không thể nào như thế.” Cô tức tưởi òa khóc, bắt đầu chuyển hướng sang chất vấn anh.
“Gia Minh, sao anh có thể hôn nó chứ? Nó là đàn ông, còn là thằng đàn ông đã từng bị người khác chơi qua? Có phải…có phải vì em kết hôn với Gia Kỳ, vì em phản bội anh nên anh mới dùng cách này để trả thù em đúng không?”
“Diệp Yên Nhiên!” Cao Gia Minh quát lớn, lãnh ý trong mắt lạnh đến dọa người.
“Đừng tự cho mình cái giá cao như thế. Loại phụ nữ như cô không đáng để tôi phải lưu tâm.”
Dứt lời anh thẳng thừng chỉ tay về phía cửa lớn, gắt gỏng buông câu.
“Cút!”
Đồng tử Diệp Yên Nhiên co rút, loạng choạng lùi về sau mấy bước thống khổ lắc đầu.
“Anh đuổi em? Anh vì nó mà đuổi em?”
Tầm mắt thoáng va phải chai Whisky 1973 đặt ngay ngắn trên bàn, cơn ghen tuông mù quáng khiến nội tâm cô nổi lên tia ngoan độc.
Diệp Yên Nhiên chộp lấy chai rượu quý, tính đập mạnh vào đầu Diệp Khiêm thì Cao Gia Minh kịp thời ngăn cản.
Trong lúc giằng co, anh không kiểm soát được lực tay nên đã lỡ đẩy cô mất thăng bằng té ngã.
Thật xui xẻo làm sao, nơi bụng lớn nhô cao va phải lại là phần góc nhọn cứng cáp của cạnh bàn.
Nhìn vũng máu đỏ tươi thấm đẫm cả mặt sàn lát gỗ, anh dường như lặng người thất sắc đứng ngây ra.
“Đau…đau quá! Gia Minh…” Diệp Yên Nhiên ôm bụng, quằn quại kêu rên.
“Mau đưa chị ấy đến bệnh viện.” Diệp Khiêm trầm giọng nhắc nhở.
Lúc bấy giờ, Cao Gia Minh mới kịp tỉnh táo hoàn hồn anh lập tức bế bổng cô lên chạy vội xuống tầng tìm đường cứu giúp.